" Ha, cục cảnh sát thì đã sao? Tôi có đánh chết ông ở đây cũng không ai lên tiếng đâu! Nhưng đánh chết ông ngay bây giờ thì không có gì vui cả, tôi phải vờn với ông một chút!" Bạch Tử Lẫm nói xong, hắn xoay người nhìn đám đàn em ra hiệu.
Ngay lập tức cửa phòng giam mở ra, mấy tên đô con lập tức xông vào bên trong, không gian yên tĩnh bây giờ chỉ còn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Jiro. Ông ta không ngừng kêu gào, hai tay ôm lấy đầu bởi vì cơn mưa đòn liên tục giáng xuống.
Bạch Tử Lẫm khẽ nhếch môi cười thầm, hắn xem xong liền nhanh chân rời đi." Đây chỉ mới là quà gặp mặt mà thôi, tôi vẫn còn rất nhiều món quà tặng cho ông đấy!" Trước khi khuất sau cánh cửa, hắn còn ném cho ông ta một câu hăm dọa.
Về phía Vũ Minh Nguyệt, cô cuối cùng cũng nghe Lệ Tử Sâm nói lại tất cả mọi chuyện rồi. Trong lòng cô cũng có chút thương cảm cho Bạch Ngọc Trân, bởi cô ấy đã chịu quá nhiều thương tổn.
" Tử Sâm, chúng ta có thể giúp gì cho cô ấy được không?" Cô lên tiếng hỏi anh.
" Em muốn giúp cái gì đây? Bạch Gia lâu nay cũng có chỗ đứng trên thị trường, cô ấy bây giờ cũng không thiếu thứ gì!" Lệ Tử Sâm vuốt nhẹ mái tóc của cô đáp.
" Không phải cô ấy thiếu một người bên cạnh sao? Có thể giúp Vương Kỳ Khôn giảm nhẹ án hay không? Để anh ta có thể sớm trở về bên cô ấy!"
" Chuyện này có vẻ rất khó! Hắn ta hại em nhiều như vậy, em không hận hay sao?"
" Tử Sâm, nếu như em cũng giống Bạch Ngọc Trân, vậy anh sẽ làm thế nào? Có phải hay không sẽ giống như Vương Kỳ Khôn kia, đi trả thù cho em?" Vũ Minh Nguyệt chỉ mỉm cười nói một câu.
Lệ Tử Sâm lúc này cũng nhận ra, thật sự nếu như Vũ Minh Nguyệt cũng bị hãm hại như thế, anh căn bản sẽ không thể bình tĩnh như Vương Kỳ Khôn được.
" Đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại! Nếu như anh ta đã thành tâm hối lỗi, thì chúng ta cũng nên buông bỏ thù hận đi!" Cô đứng lên nhìn ra cửa sổ nói, quả thật mấy ngày nay cô suy nghĩ rất nhiều, bản thân không nên cứ giữ lấy hận thù, con người phải luôn nhìn về phía trước mà bước đi.
Ở đời ai mà chẳng có sai lầm, quan trọng là họ có biết sửa sai hay không.
Lệ Tử Sâm cũng gật gù, anh xem như là để bù đắp cho Bạch Ngọc Trân vậy. Mặc dù lỗi lầm không phải của anh, nhưng anh chính là lý do, khiến Lệ Tư Ý phát điên mà hại người. Thiết nghĩ anh nên có một phần trách nhiệm, mà bù đắp cho cô ấy.
" Nếu như em đã không để tâm, vậy thì anh sẽ giúp hắn ta giảm nhẹ tội!"
Lệ Tử Sâm chắc chắn có thể giúp, dù tội buôn bán vận chuyển ma túy rất nặng, nhưng anh có thể đem