Vũ Minh Nguyệt được sắp xếp trở thành thư ký cho Lệ Tử Sâm, ngoài cô ra thì còn có thêm ba người nữa. Thư ký trưởng tên gọi Diệp Mộc Trà, cô ta là một người vô cùng thâm độc, chuyên hiếp đáp những thư ký khác. Ngoài ra, cô ta cũng có ước mơ trở thành tổng giám đốc phu nhân, có điều Lệ Tử Sâm còn chẳng buồn để cô ta vào mắt.
" Minh Nguyệt, em sẽ làm việc ở đây với mọi người! Buổi trưa sẽ đến ăn cơm với em!" Lệ Tử Sâm trìu mến nói với cô
Vũ Minh Nguyệt được ngồi cạnh Diệp Mộc Trà. Chỉ vừa thấy Vũ Minh Nguyệt ngồi xuống, là cô ta liền muốn nổi điên. Cô ta chỉ muốn nhanh chóng tìm cách ném Vũ Minh Nguyệt ra khỏi Lệ Thị, cho đỡ phải gai mắt mà thôi.
" Xin chào mọi người, tôi là Vũ Minh Nguyệt! Mong mọi người hãy giúp đỡ cho tôi!" Vũ Minh Nguyệt nhiệt tình giới thiệu bản thân.
Nhưng trái lại sự nhiệt tình của cô, chính là vẻ mặt thờ ơ của bọn họ. Lúc nãy có mặt Lệ Tử Sâm, thì ai cũng tươi cười hớn hở, còn bây giờ thay đổi đến chóng mặt. Diệp Mộc Trà khẽ cười khẩy, có cô ta ở đây, thì Vũ Minh Nguyệt đừng mong có thể sống yên ổn.
" Tổng giám đốc phu nhân! À tôi xin lỗi! Minh Nguyệt, làm phiền cô đi in giúp tôi đống tài liệu này đi! Lát nữa tổng giám đốc cần gấp để họp cổ đông." Diệp Mộc Trà đặt lên bàn làm việc của cô một xấp tài liệu, bảo cô mang đi in.
" Tôi biết rồi! Tôi sẽ trở lại ngay thôi!" Vũ Minh Nguyệt hào hứng nhận tài liệu mang đi.
Chờ Vũ Minh Nguyệt đi xa rồi, cả ba người bọn họ che miệng cười khúc khích. Cô đường đường là vợ của tổng giám đốc, vậy mà bị một đám nhân viên của chồng sai khiến. Chúng bắt cô làm việc này đến việc khác, sai khiến cô như một người hầu.
Vũ Minh Nguyệt hết đi photo, lại tới đánh máy, rồi còn đi lấy đồ giùm bọn họ, cô phút chốc trở thành chân sai vặt. Đến giờ ăn trưa, mọi người đều đi ăn cơm, thì cô vẫn còn ngồi miệt mài làm việc.
" Thiếu phu nhân, tại sao cô không đi ăn trưa cùng mọi người?" A Tự đang cầm tài liệu, đi đến bàn làm việc hỏi cô.
" Tôi vẫn chưa đói! Lát nữa tôi sẽ ăn sau!" Vũ Minh Nguyệt mỉm cười trả lời hắn.
" Mà Tử Sâm cũng chưa ăn cơm có phải không?" Vũ Minh Nguyệt chợt nhớ ra, cô ngại ngùng hỏi A Tự.
" Tổng giám đốc còn đang bận họp, anh ấy vẫn thường ăn cơm trễ!" A Tự quay lại trả lời cô.
" Tôi biết rồi! Cảm ơn anh!" Vũ Minh Nguyệt gật đầu cảm ơn hắn.
A Tự không còn việc gì nữa, hắn cũng đi ra ngoài. Vũ Minh Nguyệt dùng hết tốc lực đánh cho xong bộ hồ sơ, cô cũng muốn đi ăn cơm, bữa sáng cô ăn