Ngôn Kiến Hào một mình đến quán rượu, hắn gọi điện thoại cho Lệ Tử Sâm. Có lẽ đã khuya, nên gọi rất lâu, Lệ Tử Sâm vẫn chưa bắt máy, đến cuộc gọi thứ năm, đầu dây bên kia mới trả lời.
" Cái tên điên nhà ngươi, đêm hôm khuya khoắt gọi cho ta làm gì hả?" Lệ Tử Sâm giọng ngái ngủ khó chịu nói.
" Cậu đến đây uống rượu với tôi một chút có được không? Tôi sắp phát điên lên rồi!" Ngôn Kiến Hào lè nhè nói, hắn cũng uống lên không ít rượu.
" Chờ một chút!" Dù không muốn, nhưng Lệ Tử Sâm vẫn phải đi. Ngôn Kiến Hào chưa bao giờ như thế này, đây là lần đầu tiên hắn như vậy, Lệ Tử Sâm biết hắn đang có chuyện khó giải quyết thật rồi.
Anh từ trên giường ngồi dậy, khẽ hôn Vũ Minh Nguyệt một cái, rồi mới thay đồ đi đến chỗ Ngôn Kiến Hào. Quán rượu ban đêm thật ồn ào, có quá nhiều người đến tìm rượu giải sầu, cũng có người đến đây để vui đùa. Không khí toàn mùi rượu và thuốc lá, hòa lẫn mùi nước hoa nồng đậm.
Lệ Tử Sâm bước vào đã thấy Ngôn Kiến Hào ngồi trong một góc, anh đi đến lẳng lặng ngồi ngay bên cạnh.
" Cho một ly whiskey!" Anh nhìn người pha chế gọi rượu.
Người pha chế nhanh chóng mang nó đến cho anh, Lệ Tử Sâm chậm rãi đưa ly rượu lên uống một ngụm. Sau đó, anh mới vỗ vai Ngôn Kiến Hào lên tiếng.
" Có chuyện gì vậy?" Giọng anh trầm thấp, mang theo chút quan tâm.
" Tử Sâm, tôi là thằng khốn nạn!" Ngôn Kiến Hào gục đầu xuống bàn, hắn khẽ nói.
" Tôi biết cậu khốn nạn rồi, nhưng quan trọng là chuyện gì mới được? Cậu không nói, tôi giúp được sao?" Lệ Tử Sâm thở dài đáp lời hắn.
" Tôi...tôi và Ân Ly, đã làm chuyện vợ chồng với nhau rồi...Tử Sâm, tôi không muốn che giấu...tôi yêu Ân Ly...tôi không muốn kết hôn..." Ngôn Kiến Hào thu hết cản đảm, hắn ngập ngừng trả lời.
" Cậu đúng là thằng khốn thật mà! Ngôn Kiến Hào, tôi biết Ân Ly không phải em ruột của cậu, nhưng trên danh nghĩa con bé vẫn là con gái của Ngôn Gia. Cậu như thế này, người chịu điều tiếng chính là Ân Ly!" Lệ Tử Sâm vẫn cố bình tĩnh nói với hắn.
Với con mắt tinh đời của mình, thì Lệ Tử Sâm đã nhận ra ánh mắt và cảm xúc khác thường của Ngôn Kiến Hào từ lâu, nên anh không cảm thấy bất ngờ cho lắm.
" Tôi biết chứ! Nhưng tôi không kiềm lòng được, Ân Ly cũng có tình cảm với tôi, tôi vì một phút hồ đồ nên mới..." Ngôn Kiến Hào lời nói lộn xộn, hắn cũng không biết nên nói như thế nào cho đúng. Không thể nói hết câu, hắn liền cầm lấy chai rượu trên bàn uống không ngừng.
" Cậu muốn chết sao hả? Nếu đã là sai lầm, thì hãy sửa chữa đi! Còn nếu đã yêu, thì cũng đừng có trốn tránh!" Lệ Tử Sâm tức giận bát cao âm thanh nói, anh giật lấy chai rượu trên tay hắn.
" Ý cậu là sao hả?" Ngôn Kiến Hào đôi