Những ngày sau đó, Ngôn Ân Ly luôn né tránh Ngôn Kiến Hào, bởi cô không biết nên đối mặt với hắn như thế nào? Điều kỳ lạ chính là Ngôn Kiến Hào cũng không chủ động tìm cô, nếu là lúc trước thì đã khác. Điều này làm cô có chút bất an.
Mấy ngày hôm nay, Mộc Gia cũng thường hay lui tới đây, chuyện này càng làm cho Ngôn Ân Ly có dự cảm không lành. Nếu như Ngôn Kiến Hào vẫn không chịu hủy hôn, thì cô phải làm thế nào đây?
" Ân Ly, em ở đây làm gì vậy?" Thấy Ngôn Ân Ly đang đứng trước hành lanh, Mộc Tú Linh liền bước đến hỏi.
" Không có gì ạ! Em chỉ là đang muốn về phòng thôi!" Ngôn Ân Ly ngại ngùng nói.
Cô bước nhanh về phía cuối hành lang, cùng lúc đó Ngôn Kiến Hào cũng vừa lướt qua cô. Tâm Ngôn Ân Ly khẽ rung động, Ngôn Kiến Hào không dừng lại, hắn đi thẳng về phía Mộc Tú Linh.
" Kiến Hào, khách sạn gọi chúng ta đến đó bàn bạc một chút! Bọn họ muốn hỏi về chuyện trang trí cho bữa tiệc đính hôn!" Mộc Tú Linh chân bước nhanh đến, cô ta khoác tay Ngôn Kiến Hào nhoẻn miệng cười nói.
" Anh đưa em đi!" Ngôn Kiến Hào không lạnh không nhạt trả lời.
Ngôn Ân Ly hai chân như muốn chôn tại đó, cô cũng không biết bằng cách nào mà cô có thể trở về phòng của mình được. Vừa đóng cửa phòng lại, cô đã chôn mặt vào gối khóc nức nở. Chuyện đã đến nước này, cô cũng không thay đổi được gì, Ngôn Kiến Hào và Mộc Tú Linh vẫn sẽ kết hôn. Bọn họ là trai tài gái sắc bên nhau, còn cô thì tính là thứ gì chứ?
" Ngôn Kiến Hào chết tiệt, anh là đồ khốn kiếp!" Ngôn Ân Ly tức giận, cô lên tiếng mắng hắn.
" Không, mình không thể tiếp tục nhìn bọn họ ân ái với nhau được! Mình phải đi khỏi nơi này!" Cô ngồi bật dậy, gật gù nói.
Cô đi đến tủ gom hết quần áo cho vào trong vali, rồi nhân lúc người hầu trong nhà đang bân rộn, cô lại lẻn bỏ ra ngoài. Cô nhanh chóng lái xe rời khỏi khuôn viên Ngôn Gia.
" Ngôn Kiến Hào, anh đừng mong sẽ gặp lại được em! Anh cứ vui vẻ kết hôn đi!" Cô ấm ức nói, tay liên tục đưa lên lau nước mắt.
Đi dạo một vòng cả thành phố rộng lớn, Ngôn Ân Ly quyết định dừng chân trên cầu. Ban đêm gió thổi lồng lộng, cô mở cửa kính xe, ánh mắt nhìn về phái khoảng không vô định. Cô mệt mỏi gục đầu trên vô lăng, khẽ thở dài.
Đêm đã khuya, cô cũng không thể ngủ trên xe như vậy được, cô càng không muốn trở về Ngôn Gia. Từ khi rời khỏi nhà, cô cũng tắt luôn điện thoại, cũng không biết có ai biết được cô đã bỏ đi không? Ngôn Ân Ly lấy điện thoại trong túi ra,