Máu tươi chảy ra ngoài, một màu đỏ rực trông vô cùng chói mắt.
Cô nắm chặt ngón tay và giấu vào trong túi áo của mình cùng với sự bướng bỉnh của cô.
Cô đang mặc quần áo màu trắng nên in lên trên đó một màu đỏ tươi giống như một đóa hoa mai đỏ rực nở ra trong tuyết.
“Ai da, không ăn được rồi, anh chỉ có thể ăn ở trong công ty, phải nhớ đừng ăn những món có quá nhiều dầu mỡ đấy, không tốt cho sức khỏe.
”
Cô vẫn khẽ mỉm cười với anh, khóe miệng vẫn nhếch lớn lên, dáng vẻ bình tĩnh như khi nãy chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.
Anh giễu cợt cười một tiếng, trong mắt không hề có một chút độ ấm nào, anh càng không cảm thấy thương xót một chút nào mà chỉ thấy chán ghét.
“Để xem em có thể giả vờ được bao lâu.
” Anh chế nhạo bỏ lại một câu và nhanh chóng đi ra ngoài.
Một tia ảm đạm khó có thể nhận ra hiện lên trên gương mặt của Hoa Hiểu Bồng.
Cô hiểu rõ cô căn bản không thể xoa dịu mối quan hệ giữa mình và Lục Cẩn Ngôn.
Ở trong mắt anh, cô chỉ là một ngọn cỏ dại thấp hèn, ước gì có thể nhổ bỏ cả gốc rễ, cô chính là một con côn trùng dơ bẩn mà anh muốn đưa chân đạp tan tành.
Thế nhưng cô không thể để cho anh được như ý muốn, vì em trai, cô phải cố gắng tìm được một nơi ở nhỏ nhoi trong nơi lạnh giá này, cô không thể bị đuổi đi trước khi không tiết kiệm đủ tiền chữa trị.
Cô trở vào trong phòng ăn và đóng gói canh và bữa sáng để lại cho bà cụ, cô dặn dò người giúp việc mang qua đó rồi sau đó khẽ mỉm cười và nói với những người bề trên: “Con phải đi làm rồi, mọi người từ từ ăn.
”
Lục Vũ Hàm nhìn vào bóng lưng của cô và nở ra một nụ cười vừa lòng: “Đúng là một đứa trẻ tốt.
”
Trong lòng bà cụ Lục âm thầm hậm hừ một tiếng, một đứa hèn hạ sinh ra trong gia đình thấp kém chỉ biết giở trò, bà ta ngược lại muốn xem thử cô có thể giả vờ đến lúc nào!
Hoa Hiểu Bồng vừa đến công ty đã nhận được tin nhắn của Hứa Nhược Thần.
“Cô đã nghiên cứu quyển sách quý mà tôi đưa cho cô như thế nào rồi?”
“Thu hoạch rất nhiều thứ, cảm ơn anh.
” Cô gửi một gương mặt mỉm cười.
“Buổi trưa có muốn cùng đi ăn cơm không, tôi đã tìm một chuyên gia có thể giải đáp thắc mắc cho cô.
” Hứa Nhược Thần trả lời.
Cô hơi tò mò nên đã đồng ý, dù sao cũng không phải gặp mặt riêng nên cũng không cần lo bị người khác đặt điều.
Vào buổi trưa, cô đã đến nhà hàng bít tết lần trước.
Hứa Nhược Thần đã đến và còn có một cô gái xinh đẹp ngồi bên cạnh anh ta.
“Giới thiệu với cô một chút, đây là em gái của tôi, Hứa Nhược Phương.
”
“Chuyên gia mà anh nói là em gái của anh à?” Hoa Hiểu Bồng cảm thấy hơi bất ngờ nói.
“Em ấy chính là một sinh viên tâm lý học hàng đầu đã tốt nghiệp từ Stanford đấy.
” Hứa Nhược Thần khẽ nhướng mày nói.
Thật ra căn bản không có quyển sách mà những người vợ nhà giàu sử dụng gì cả, đó chỉ là do anh ta bỏ tiền thuê người đặc biệt viết ra một quyển sách cho cô mà thôi.
Hoa Hiểu Bồng chính là một quân cờ quan trong trong bàn cờ lớn của anh ta.
Anh ta nhìn ra cô rất kiêng dè Lục Cẩn Ngôn và không hề dám một mình tiếp xúc với anh ta, nếu như anh ta cứ mãi trực tiếp hẹn cô thì e rằng cô sẽ từ chối, có thêm một người ở giữa sẽ thuận tiện hơn nhiều.
Em gái của anh ta Hứa Nhược Phương là người được chọn tốt nhất.
“Là tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn.
” Hoa Hiểu Bồng khẽ mỉm cười và nói: “Cô Hứa, rất vui được gặp cô.
”
“Đừng khách sáo quá, bạn bè của anh trai cũng là bạn bè của em, chị gọi em là Nhược Phương là được rồi.
” Hứa Nhược Phương cười rộ lên, xem ra cô ấy là một người cởi mở và hiền lành như anh trai của mình vậy.
Hoa Hiểu Bồng rất thích giao tiếp với những người hiền lành, cô sợ những người lạnh lùng như một tảng băng, lạnh đến mức khiến cả người cô đều run rẩy.
“Tôi nhận ra tính cách của hai anh em rất giống nhau, đều rất thích cười.
”
“Cười một cái trẻ thêm mười tuổi, cười nhiều một chút sẽ có lợi.
” Hứa Nhược Thần trêu đùa nói, khóe mắt thu hút khẽ nhướng lên kia cùng với đôi môi ngưỡng nguyệt tuyệt đẹp cong lên, cho dù vào những lúc không cười cũng có thể mang cảm giác mỉm cười đến cho mọi người.
Hoa Hiểu Bồng nhếch miệng cười lên, hai lúm đồng tiền ở đôi má khẽ chuyển động: “Hôm nay để tôi mời bữa cơm này đi, cảm ơn quyển sách thực dụng mà anh đã tặng cho tôi.
”
“Từ trước đến giờ tôi chưa từng để cho phụ nữ mời khách, lần trước cô đã phá vỡ nguyên tắc của tôi rồi nên không thể làm mới giới hạn của tôi nữa.
Nếu như cô thật sự muốn cảm ơn tôi thì hãy để tôi mời bữa cơm này, nếu không thì tôi sẽ không giúp cô nữa.
” Hứa Nhược Thần nhún vai nói.
“Tôi sợ bị uy hiếp nhất rồi, vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.
” Hoa Hiểu Bồng cười rộ lên.
Nhân viên phục vụ bưng thức ăn đến, bọn họ vừa ăn