Cô vừa sợ hãi vừa hoảng loạn mà giãy dụa muốn bò dậy, thế nhưng cơ thể của cô đã bị bàn tay to lớn và mạnh mẽ của anh đè chặt.
“Nơi này là phòng làm việc của anh đấy!” Cô nhắc nhở anh, sợ thú tính của anh lại bắt đầu nổi lên.
“Em vẫn luôn thay lòng đổi dạ như vậy đúng không?” Anh nắm lấy cằm của cô, gương mặt trở nên tàn bạo, ánh mắt dữ tợn, cả người đều mang theo cảm giác như một cơn bão lớn.
Nỗi sợ hãi mãnh liệt bao vây lấy cô: “Tôi đã làm sai chuyện gì chứ?”
“Có biết hậu quả của việc phản bội tôi là gì không?” Đôi mày của anh nhăn lại một cách hung tợn, dưới đáy mắt lóe lên ánh sáng lạnh lùng và tàn ác giống như một chú sư tử sẽ xé xác cô thành trăm mảnh vào giây tiếp theo.
“Tôi không hề phản bội anh và cũng không làm chuyện có lỗi với anh.
” Cô lập tức nhìn vào anh và nói một cách thẳng thắn.
Câu nói này không hề khiến cơn tức giận của anh dịu lại, cô vốn dĩ không phải là một người phụ nữ tốt, không ngừng nói dối, mưu mô đầy mình, phóng đãng không biết xấu hổ, nếu không thì cô sẽ không gian díu với tên đàn ông chết tiệt kia trước khi kết hôn rồi!
“Em cảm thấy những lời nói dối của em có thể giấu được tôi à?” Lồng ngực của anh phập phồng một cách nặng nề, hô hấp mạnh mẽ như một ống thổi, lửa giận nóng rực thiêu đốt gương mặt cô đến mức khiến cô cảm thấy hơi đau nhói.
“Nếu như anh không tin tôi thì hãy nói cho tôi biết rốt cuộc tôi đã làm sai chuyện gì, cho dù có chết cũng phải để cho tôi chết một cách rõ ràng chứ.
” Cô giãy dụa và nói một cách chậm rãi.
Anh nhỏ tiếng hầm hừ và đi đến trước bàn làm việc, sau đó cầm chiếc iPad trên bàn lên và ném xuống trước mặt cô: “Tự mình xem đi.
”
Trong đó là một bộ ảnh của cô và Hứa Nhược Thần.
Toàn bộ cảnh tượng của bữa cơm trưa khi nãy đều bị chụp lén.
Góc chụp vô cùng xảo quyệt khiến cả hai người bọn họ trông có vẻ rất thân thiết, giống như đang vụиɠ ŧяộʍ vậy.
Điều quan trọng là Hứa Nhược Phương ngồi ở bên cạnh không hề lọt vào ống kính một chút nào.
“Anh…… Anh theo dõi tôi à!” Cô trợn trừng mắt lên, vẻ mặt trở nên tái nhợt ngay lập tức, màu máu hồng hào biến mất khỏi đôi môi cô, thậm chí giọng nói của cô dường như cũng trở nên run rẩy.
Ở trong mắt của Lục Cẩn Ngôn thì dáng vẻ này chính là có tật giật mình, cô đã bị bắt quả tang nên đang cảm thấy chột dạ!
Lửa giận càng trở nên mãnh liệt và lớn hơn trong lồng ngực của anh, lớn đến mức dường như sắp nổ tung ra ngoài.
“Tôi không rảnh rỗi đến như vậy, đứa trà xanh chết tiệt này, em nói xem tôi nên trừng phạt em như thế nào đây?”
“Đây là do góc chụp của bức ảnh, chúng tôi có ba người đi ăn trưa, em gái của anh ấy là Hứa Nhược Phương cũng có mặt ở đó.
Người này cố tình không chụp Hứa Nhược Phương, chính là muốn gài bẫy chia rẽ và hãm hại tôi.
”
Vẻ mặt của cô trông vô cùng thẳng thắn, con ngươi đen láy vô cùng trong veo không hề có một dấu vết nói dối nào.
Gương mặt tuấn tú của anh hung hăng nhăn nhó lại, cơn tức giận dữ dội của anh căn bản không thể dập tắt.
Trong bức ảnh cô cười tươi như hoa, vừa nhìn đã biết cô đang tán tỉnh người khác.
Trước đây cô cũng từng nở nụ cười như vậy với người đàn ông khác.
“Chẳng phải tôi đã từng cảnh cáo em không được gặp Hứa Nhược Thần nữa à? Em xem những lời nói của tôi như gió thoảng qua tai à.
” Giọng nói của anh vô cùng lạnh lùng như sự va chạm giữa các tảng băng lạnh lẽo, khiến cho nhiệt độ của cả phòng làm việc đều giảm xuống âm độ.
Cô nắm chặt tay lại và ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào anh, cố gắng chắp vá những danh dự đã bị phá hủy của mình: “Tôi không phải nô ɭệ của anh, tôi có quyền kết bạn.
Tôi sẽ không ở bên cạnh anh quá lâu đâu, đợi đến khi Hoa Mộng Lê trở lại thì tôi sẽ rời đi, tránh xa một tên ác quỷ như anh!”
Cô không biết tại sao bản thân lại nói ra những lời này, rõ ràng cô đang cảm thấy mâu thuẫn và không thể rời đi nhưng mà cô đã quá tức giận rồi, cô tức giận đến mức không thể khống chế đầu lưỡi của mình.
Gân xanh trên trán của Lục Cẩn Ngôn co giật, một sự co rút dữ dội lướt qua trong đầu khiến anh muốn bóp chết người phụ nữ ghê tởm này.
Thì ra khi cô gả vào đây thì đã chuẩn bị cho việc rời đi, chắc hẳn việc quyến rũ Hứa Nhược Thần chỉ là để tìm người tiếp theo nhỉ.
“Những người phụ nữ đã ngủ cùng với tôi đừng mong còn có thể tìm được người tiếp theo, vỏ mà tôi đã bỏ, tên nào dám nhặt thì tên đó sẽ phải chết!”
“Người tiếp theo à? Anh nghĩ nhiều quá rồi, kể từ khi tôi đồng ý thay thế Hoa Mộng Lê gả vào đây thì tôi đã biết cả