Việc phóng thích hết lần này đến lần khác khiến Lục Cẩn Ngôn cảm thấy vô cùng vui sướng.
Anh không thể phủ nhận rằng cơ thể của người phụ nữ này cực kỳ đặc biệt.
Từ trước đến giờ anh không hề thiếu những người phụ nữ ở bên cạnh, có đủ loại người, gợi cảm, quyến rũ, trong sáng, đẹp lộng lẫy…… Thế nhưng không một người nào có thể khiến anh cảm thấy ham muốn một tí nào.
Đứa lẳиɠ ɭơ này không hề sạch sẽ nhưng lại có một loại siêu năng lực, có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ adrenaline của anh một cách dễ dàng, khiến anh như bị trúng tà mà không thể khống chế và muốn trút hết sự ham muốn của mình.
Đối tượng để anh trút ra chỉ có cô.
Khi anh đã thỏa mãn và buông cô ra, bên ngoài cửa sổ đã có ánh chiều tà.
Hoa Hiểu Bồng chỉ còn lại một chút ý thức ít ỏi, cô nằm ở trên ghế sô pha và không hề nhúc nhích, một lúc lâu sau mới có thể lấy lại sức.
Người đàn ông này là một tên cầm thú, là một tên ác quỷ, Lucifer đến từ địa ngục, thế nào cũng có một ngày cô sẽ chết dưới cơ thể của anh.
Lục Cẩn Ngôn bước ra từ trong phòng tắm, anh đã mặc quần áo chỉnh tề trông vừa cao quý vừa tao nhã như một vị vua.
Còn cô lại không có quần áo để mặc.
Trên mặt đất đầy những mảnh vụn, toàn bộ đều là quần áo đã bị anh xé rách.
Sức lực của anh thật sự rất lớn, cô mặc bộ quần áo công sở rườm rà, vậy mà cũng có thể bị anh xé tan tành.
“Tôi ra ngoài bằng cách nào đây?” Cô yếu ớt hỏi anh.
Lục Cẩn Ngôn u ám liếc nhìn cô một cái.
Mọi chỗ trên làn da trắng nõn của cô đều là những vết bầm tím, trước ngực vẫn còn dấu tay mà anh để lại khi tùy tiện chơi đùa cô.
Anh đã quá mất kiểm soát rồi, thế nhưng đây là do cô tự tìm đến!
Anh đi đến trước bàn làm việc và cầm lấy điện thoại, sau đó gọi cho thư ký Alice: “Mang một bộ đồ công sở của nữ đến đây, cỡ áo M.
”
Alice đã đến gõ cửa ngay sau đó.
Lục Cẩn Ngôn không để cho cô ta bước vào mà tự cử động cơ thể cao quý của mình và bước đến mở cửa, sau đó bảo cô ta đưa bộ quần áo qua khe cửa.
Alice biết người nào đang ở trong đó, cô ta đã nhìn thấy Hoa Hiểu Bồng khi cô đến lấy thẻ.
Tổng giám đốc và nhân viên đều chọn phòng họp làm nơi trò chuyện.
Ngoại trừ trợ lý đặc biệt và thư ký hàng đầu, từ trước đến giờ không hề có người phụ nữ khác bước vào phòng làm việc của tổng giám đốc, ngay cả Tiêu Diệc Mẫn cũng không có tư cách này.
Thế nhưng Hoa Hiểu Bồng, một nhân viên nữ mới đến làm được vài ngày, thậm chí còn chưa trải qua thời gian thực tập lại được đi vào, còn được vào đến hai lần.
Điều quan trọng nhất là cả buổi chiều cô không hề đi ra ngoài, tổng giám đốc còn mang quần áo đến cho cô.
OMG, chấn động quá rồi!
Cô ta không dám thể hiện ra ngoài mà chỉ tỏ vẻ bình tĩnh và thản nhiên, giống như không hề biết bất cứ chuyện gì, không hề xảy ra chuyện gì cả.
Những người có thể được chọn để bước vào phòng làm việc của tổng giám đốc đều là những người xuất sắc.
Lục Cẩn Ngôn ném quần áo cho Hoa Hiểu Bồng.
Cô không mặc vào ngay lập tức mà hỏi với giọng nói vô cùng nhỏ tiếng: “Nơi này của anh có bao nhiêu phòng tắm?”
“Làm gì?” Anh nhíu mày lại.
“Tôi muốn mượn dùng một chút nhưng mà sợ anh chê bẩn, khi tôi dùng xong thì anh sẽ tìm người dỡ bỏ nó, vậy thì tôi cũng cảm thấy quá có lỗi với nhà tắm kia rồi.
” Hàng lông mi dày của cô rung rinh một chút.
Lục Cẩn Ngôn trừng mắt nhìn cô một cái, trên mặt hiện lên vài nét kỳ quái như đang cảm thấy hơi dở khóc dở cười.
“Cút đi mà dùng, dùng xong tôi sẽ khử trùng.
”
“Ồ, cảm ơn.
” Cô ôm lấy quần áo và loạng choạng bước vào, đôi chân của cô vẫn còn hơi mềm nhũn.
Anh nhìn vào cơ thể trắng như tuyết và quyến rũ tuyệt đẹp của cô lại cảm thấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ!
Khi Hoa Hiểu Bồng mặc quần áo gọn gàng và ra ngoài thì phản ứng của anh vẫn chưa biến mất.
Cô mặc bộ quần áo công sở bình thường và cũng mang một cảm giác riêng biệt, có điều……
Ánh mắt của anh rơi vào chân váy của cô.
Chiếc váy không dài mà chỉ đến phần đầu gối, nửa chân dưới trắng như tuyết của cô đều lộ hết ra ngoài.
Chết tiệt, tên ngu ngốc nào thiết kế đồ công sở mà chiếc váy lại ngắn đến như vậy.
Cả ngày người phụ nữ thay lòng đổi dạ này đều mặc như vậy chẳng phải sẽ trêu ong ghẹo bướm à?
Cơn tức giận khó chịu hiện lên trên gương mặt của anh.
Hoa Hiểu Bồng không nhìn thấy, cô đang nhìn vào chỗ nào đó.
Thứ khổng lồ kia căn bản không thể giấu được, nó vừa hung tợn vừa kiêu ngạo mà khoe khoang sức mạnh với cô!
Cô cảm thấy vô cùng hoảng sợ, dựa vào kinh nghiệm chỉ có lý thuyết suông của cô, sau khi đàn ông làm chuyện đó thì sẽ rất mệt mỏi và cần một khoảng thời gian rất dài để khôi phục.
Thế nhưng người đàn ông này lại trở nên tràn trề sức sống ngay trong chớp mắt, sức lực của anh dồi dào đến mức nào chứ!
Cô sợ du͙ƈ vọиɠ của anh lại trỗi dậy lần nữa nên đã chạy ra ngoài một cách hoảng loạn, thậm chí còn không thèm nói với anh một tiếng.
Đáy mắt của Lục Cẩn Ngôn lóe lên tia sáng lạnh lùng u ám