Lục Cẩn Ngôn u ám liếc cô ta một cái: “Tốt nhất là cô nên ít xen vào chuyện của nhà tôi.
”
Anh cố tình dùng hai chữ “nhà tôi” này như đang lặp lại những lời nói lúc trước của Hoa Hiểu Bồng, bọn họ và Lục Cẩm San là hai nhà khác nhau.
Lục Cẩm San tối sầm mặt lại: “Em có ý gì hả, chẳng lẽ đây không phải nhà chị à? Nơi này ngoại trừ người vợ rẻ tiền của em thì không có ai là người ngoài cả.
”
Lục Cẩn Ngôn vươn bàn tay to lớn của mình ra và ôm lấy bả vai của Hoa Hiểu Bồng, giống như đang cấp thẻ xanh danh dự cho cô: “Con gái gả đi như bát nước hất ra ngoài, không bao lâu cô sẽ không còn là người của nhà họ Lục nữa, còn cô ta đến chết cũng là người vợ của nhà họ Lục.
”
Anh nói ra những lời này không phải đang chứng minh giúp Hoa Hiểu Bồng, Hoa Hiểu Bồng chỉ là một con rối, một món đồ trang trí mà thôi, thế nhưng lại là con rối của Lục Cẩn Ngôn anh, là món đồ trang trí của Lục Cẩn Ngôn anh.
Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, cô ta luôn bày ra dáng vẻ ngang ngược này mà cứ xen vào chủ quyền của anh, dạy dỗ vật nuôi của anh, cánh tay cũng vươn ra dài quá rồi đấy.
Tiêu Diệc Mẫn nghe thấy những lời này suýt nữa thì ngất đi, anh còn định để cho cô sống mãi ở nhà họ Lục à? Vậy cô ta phải làm sao đây? Cô ta đang mong cô nhanh chóng cút đi để cô ta thế chỗ mà.
Lục Cẩm San tức đến run người: “Chị vẫn chưa gả đi đấy, cho dù đã gả cho người khác thì nơi này cũng là nhà mẹ đẻ của chị.
”
“Được rồi, đi xuống hết đi, đừng cãi nhau ồn ào ở nơi này nữa, Cẩn Ngôn còn phải làm việc.
” Bà Lục ngắt ngang lời cô ta.
Trong mắt bà ta thì hành động của Lục Cẩm San thực sự đã vượt quá giới hạn rồi.
Khi nãy con trai của mình không phải đang bảo vệ mà là đang mượn chuyện này để dạy dỗ cô ta một bài học.
Từ nhỏ đến lớn, anh rất ghét người ngoài chạm vào đồ vật của mình.
Cho dù đó là một người mẹ như bà ta cũng không thể chạm vào.
Hoa Hiểu Bồng chỉ là một món đồ dùng đối với anh, không hề khác với bàn chải toilet, nhưng mà đứa con gái của bà ta cứ muốn chạm vào nên đã khiêu khích giới hạn của anh.
Khi bước xuống từ trên lầu, bà ta bảo Tiêu Diệc Mẫn trở về trước, Tiêu Diệc Mẫn không hề cam lòng, cực kỳ không cam lòng, thế nhưng cô ta không dám làm liều nên chỉ có thể hậm hực rời đi.
Bà ta lại quay đầu nhìn về phía Lục Cẩm San: “Gần đây con bị sao vậy, cứ phải gây chuyện với Hoa Hiểu Bồng làm gì chứ?”
“Con chỉ nhìn không quen đứa đê tiện hèn hạ kia, cô ta còn thật sự xem nhà này là nhà của mình à.
” Lục Cẩm San tức giận nói.
“Sài này không được dùng từ này, nếu để cho bố con nghe thấy thì con sẽ thảm đấy.
” Bà Lục nhắc nhở, những lời này chỉ có thể nói thầm trong lòng mà thôi.
Lục Cẩm San hờn dỗi giậm chân: “Tại sao người được gả vào đây lại là cô ta chứ, Hoa Mộng Lê còn tốt hơn cô ta, nếu như là Hoa Mộng Lê thì tốt rồi.
”
“Trước đây con từng gặp qua đứa kia à?” Bà Lục nhướng mày nói.
Trong mắt bà ta thì Hoa Mộng Lê và Hoa Hiểu Bồng đều là kẻ tám lạng người nửa cân, cả hai người đều giống nhau không có khác biệt gì.
“Không…… Không có, sao con có thể gặp qua một người phụ nữ nghèo nàn chứ?” Lục Cẩm San chớp mắt, lời nói hơi mập mờ như đang cố tình giấu giếm điều gì đó.
Bà Lục không hề nhận ra mà chỉ vỗ về bàn tay của cô ta: “Khi nó làm sai chuyện gì thì dĩ nhiên Cẩn Ngôn sẽ xử lý nó, con xen vào những chuyện này sẽ chọc giận Cẩn Ngôn đấy, ngược lại sẽ phản tác dụng đấy.
”
Lục Cẩm San không nói thêm lời nào nữa, trong mắt tràn ngập sự hung ác nham hiểm, cô ta không muốn Hoa Hiểu Bồng được sống yên ổn.
Trong căn phòng ở tầng trên, Hoa Hiểu Bồng ngồi co ro ở trong góc, nhìn chằm chằm vào người đàn ông ở trước mặt một cách vô cùng sợ hãi: “Tôi thật sự đã cố gắng hết sức để không cho Tiêu Diệc Mẫn đến làm phiền anh rồi.
”
Lục Cẩn Ngôn giơ tay một cái, cô sợ đến mức kêu lên một tiếng, cô ôm lấy cơ thể và cuộn người lại như một chú tôm bị hoảng sợ.
Đôi mắt lạnh lùng và sâu thẳm của Lục Cẩn Ngôn lóe lên một cái, sau đó hiện lên vài nét u ám: “Em sợ tôi à?”
“Sợ.
” Cô gật đầu như con gà mổ thóc.
“Sợ tôi cái gì?” Giọng nói của anh vô cùng trầm thấp, giống như dòng chảy ngầm dưới đáy biển đang chuyển động một cách chậm rãi và nặng nề trước khi cơn sóng thần ập tới.
Cô mím đôi môi khô khan của mình: “Tôi vừa mới hạ sốt…… Không thể……” Giọng nói của cô vừa ngắt quãng vừa mơ hồ.
Đêm qua cô đã phát sốt mà anh cũng không hề buông tha cho cô, cơ thể cô rất yếu ớt, thật sự