Cô hít sâu một hơi.
Cô hiểu rất rõ đây chính là du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu lớn nhất cả vũ trụ của anh đang gây chuyện.
Anh là một người có du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu rất khủng khiếp, anh không hề cho phép người khác chạm vào đồ vật của mình, nếu đã chạm vào thì sẽ chê bẩn mà vứt đi.
Cô là người phụ nữ đã từng bị người khác chạm vào, vì vậy anh đã muốn vứt đi, muốn trả hàng ngay từ ngày đầu tiên, thế nhưng anh không thể làm như vậy, cuộc hôn nhân của bọn họ được sắp đặt bởi tổ tiên.
Anh chỉ có thể không ngừng giày vò cô để ép cô rời đi.
Nhưng mà cô sẽ không để cho anh được như ý muốn đâu, cô phải cố gắng chống đỡ vì em trai của mình.
“Tôi…… không còn nhớ đến cậu ấy nữa.”
Nếu như nói dối có thể làm dịu cơn tức giận của anh, có thể giúp bản thân tránh được tai vạ thì cô đồng ý làm thử.
Khóe miệng của anh khẽ co rút vài cái, anh híp mắt lại và nhìn kỹ vào cô với ánh mắt vô cùng sắc bén: “Em đang muốn lừa gạt tôi à?”
“Tôi không có.” Cô lắc đầu, cố gắng khiến cho giọng nói của mình trở nên thoải mái và bình tĩnh: “Cậu ấy cũng đã chết được ba năm rồi, tôi cần gì phải làm khó bản thân nữa chứ.
Chẳng phải anh nói tôi là một người phụ nữ gian xảo sao? Anh tốt như vậy, đẹp trai…… hơn cậu ấy, xuất sắc…… hơn cậu ấy, nếu như tôi gian xảo đến như vậy thì làm sao có thể luôn nhớ đến một người chết mà bỏ qua một người sống vừa hoàn hảo vừa xuất sắc như vậy chứ.”
Đôi môi quyến rũ của anh khẽ cong lên, như thể đã bị cô nịnh nọt đến mức vui vẻ.
Chẳng lẽ là anh đã nghĩ sai rồi à?
Tên đàn ông xấu xí kia thậm chí còn không bằng một sợi tóc của anh, chắc hẳn người phụ nữ gian xảo mưu mô như cô sẽ biết cách chọn lựa.
“Tốt nhất là em nên nhớ kỹ những lời mà em đã nói vào ngày hôm nay, nếu không lần sau sẽ không phải là ngâm trong bồn tắm mà là nhốt lồng heo đấy!”
“Tôi biết mà, chắc chắn tôi sẽ nhớ rõ ở trong lòng.” Cô dùng sức gật đầu.
Dĩ nhiên cô tin anh sẽ thật sự làm một chiếc lồng heo và ném cô xuống sông.
Không có chuyện gì mà tên ác quỷ này không làm được cả.
Tránh voi chẳng xấu mặt nào, cô không thể lấy cứng chọi cứng mà phải đối phó với anh một cách khôn ngoan.
Lục Cẩn Ngôn đứng thẳng người lại, sau đó anh rời đi một cách kiêu căng ngang ngược như một con sư tử đã chinh phục được con mồi và chiến thắng.
Cô thở phào nhẹ nhõm, bản thân đã sống sót sau thảm họa rồi!.
…...
Vì hạnh phúc của con gái, bà Lục đã tự mình đi đến nhà họ Tần ở Dương Thành để khuyên nhủ, hòa giải mối quan hệ giữa anh ấy và con gái của mình, rồi lại đón anh ấy về nhà ăn bữa cơm.
Những ngày này, Tần Như Thâm luôn mơ cùng một giấc mơ.
Anh ấy mơ thấy một cô gái mặc một chiếc váy dài màu xanh biếc, cô ngồi vẽ tranh dưới gốc cây đa cổ thụ.
Làn gió nhẹ thổi qua mái tóc mượt mà của cô, những sợi tóc đen tung bay trong gió như những con tinh linh đang nhảy múa.
Cô đang quay lưng về phía anh ấy, anh ấy rất muốn biết cô trông như thế nào nhưng cứ mỗi lần bước đến gần cô thì anh ấy đều tỉnh lại.
Cô gái kia là ai?
Không giống Lục Cẩm San.
Tại sao anh ấy lại có giấc mơ như vậy? Anh ấy không thể hiểu nỗi.
Tần Như Thâm ngồi trên ghế sô pha và thỉnh thoảng nhìn vào Lục Cẩm San.
Cô ta không hề giống với cô gái trong giấc mơ.
Mặc dù anh ấy không thể nhìn rõ mặt cô nhưng anh có thể mơ hồ cảm nhận được đó là một cô gái trong sáng thông qua bóng lưng của cô, chứ không hề quá mức quyến rũ như Lục Cẩm San.
Lục Cẩm San không biết anh ấy đang nghĩ đến điều gì, cô ta còn nghĩ rằng sau vài ngày không gặp, Tần Như Thâm đã nhớ cô ta nên mới mãi nhìn cô ta, vì vậy cô ta cảm thấy rất vui vẻ.
“Qua hai ngày nữa là đến buổi lễ đính hôn của hai con rồi, sao lại có thể làm mình làm mẩy như vậy chứ? Cẩm San cư xử hơi buông thả một chút, dì thay con bé xin lỗi cháu, chuyện này cứ xem như đã bỏ qua đi.”
Tần Như Thâm nhíu mày lại: “Dì Sở, người cháu muốn là một người vợ dịu dàng tốt bụng, không phải một cô chủ nhà giàu ngang ngược thô lỗ.
Em ấy thậm chí còn nghi ngờ cả em dâu của mình, có phải em ấy muốn chỉ cần là phụ nữ thì con phải tránh xa bọn họ ba thước không?”
Lục Cẩm San nhỏ tiếng hậm hừ, cô ta không hề cảm thấy bản thân đã làm sai ở chỗ nào: “Anh không biết Hoa Hiểu Bồng là một đứa như thế nào, cô ta rất lẳиɠ ɭơ đấy, đồ đàn bà dễ thay lòng đổi dạ.
Vào lần đầu tiên tham gia bữa tiệc thì cô ta đã tán tỉnh Hứa Nhược Thần rồi, còn luôn lén lút vụиɠ ŧяộʍ sau lưng Cẩn Ngôn đấy.”
Tần Như Thâm nở một nụ cười lạnh lùng: “Chẳng lẽ em không biết Hứa Nhược Thần đã comeout rồi à?”
Trong khoảng