Ngày hôm nay Lục Cẩm San trở nên vô cùng hiền lành, cô ta mời Lục Cẩn Ngôn và Hoa Hiểu Bồng đi ngâm suối nước nóng, bảo rằng muốn làm dịu mối quan hệ căng thẳng giữa hai người.
Lục Cẩn Ngôn quyết định cho cô ta thêm một cơ hội.
Khi đi đến biệt thự suối nước nóng, anh liền nhìn thấy Hoa Mộng Lê, hàng lông mày bất giác nhíu lại, lại giở trò này với anh à?
“Lục Cẩm San, từ trước đến giờ tôi chỉ cho một cơ hội, chị đã dùng hết cơ hội đó rồi đấy.
”
“Mọi người đều là người thân với nhau, cùng nhau ra ngoài chơi thôi mà, chị và Mộng Lê đã là bạn bè thân thiết rồi, bọn chị rất hợp với nhau, không giống như người nào đó, khí chất không hợp gì cả.
” Lục Cẩm San bĩu môi nói.
Trong lòng Hoa Hiểu Bồng âm thầm hậm hừ một tiếng, cô biết ngay người phụ nữ này sẽ không có ý tốt mà.
Hoa Mộng Lê bước tới, nhìn vào Lục Cẩn Ngôn, kêu lên một tiếng với giọng điệu nhỏ nhẹ: “Cẩn Ngôn.
”
Vẻ mặt của Lục Cẩn Ngôn không cảm xúc, anh không thèm để ý đến cô ta, như thể cô ta là một khối không khí vô hình.
Cô ta cắn lấy môi dưới, tin tưởng rằng không bao lâu sau anh sẽ không thờ ơ với cô ta như vậy nữa.
“Chị họ, chẳng phải chị đã trở về Giang Thành rồi sao? Sao nhanh như vậy đã trở về rồi?” Hoa Hiểu Bồng hỏi.
Lục Cẩm San trợn trắng mắt nhìn cô một cái, trả lời thay cho Hoa Mộng Lê: “Tôi đã tìm chú hai giúp cô ấy giải quyết vụ việc của mẹ cô ấy rồi, dĩ nhiên cô ấy sẽ trở về rồi.
”
Một tia sáng lạnh lùng và u ám lóe lên dưới đáy mắt của Lục Cẩn Ngôn: “Đừng có quan tâm đến những người không quan trọng.
” Anh nói xong bèn nắm lấy tay cô đi vào bên trong.
“Chị họ của tôi sẽ không từ bỏ người chồng quý giá như anh đâu, bây giờ chị hai của anh lại là người chống lưng cho chị ấy, anh nên chuẩn bị tâm lý đi.
” Hoa Hiểu Bồng cẩn thận dè dặt nhắc nhở anh.
Đôi môi mỏng của anh nở ra một nụ cười châm chọc: “Em mới là người cần chuẩn bị tâm lý mới đúng.
”
Câu này hoàn toàn nói trúng tim đen, đâm thẳng vào chỗ hiểm của cô.
Lục Cẩn Ngôn không hề nhận ra rằng sự im lặng của cô đã khiến anh nổi giận, anh ghét dáng vẻ làm thinh và tiêu cực đối mặt với chuyện này của cô nhất.
Ngay cả con chó cũng biết bảo vệ lãnh thổ của mình, đứa ngu ngốc này lại không biết bất cứ thứ gì cả.
“Tốt nhất là em nên tích cực đối phó, nếu không thì chuẩn bị cuốn gói cút đi.
”
“Tôi biết rồi.
” Giọng nói của cô nhỏ như tiếng muỗi kêu, hiển nhiên không đủ sự tự tin.
Cô một không có tiền, hai không có quyền, ba không có người chống lưng, phải đối phó như thế nào đây?
Hình như cô chỉ có thể chịu đòn mà thôi!
Anh đưa ngón trỏ gõ vào đầu cô một cái: “Tôi thấy em không có cảm giác nguy cơ một chút nào cả.
”
“Tôi có mà, ngày nào tôi cũng cảm thấy vô cùng có nguy cơ, thậm chí nằm mơ cũng mơ thấy bị anh đuổi ra ngoài.
” Cô nói với giọng điệu hơi chán nản.
Anh xoay người đè cô lên cánh cửa, hai cánh tay rắn chắc chống lên tường tạo ra một tư thế giam cầm, giống như đang mở phiên tòa xét xử.
“Sao tôi lại không nhìn thấy có bất cứ hành động nào hả?”
Cô co rúm cả người lại, lè lưỡi nói: “Bây giờ tôi đang tập trung vào việc phòng thủ.
”
“Ồ?” Đôi mày rậm của anh khẽ nhướng lên, vẻ mặt hiện lên vài nét châm chọc: “Sao tôi lại cảm thấy giá trị phòng thủ của em bằng không vậy.
”
“Sao có thể chứ?” Cô giơ hai nắm đấm nhỏ của mình lên: “Tôi là binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, người thứ ba có thể xuất hiện nhưng mà đừng hòng chiếm vị trí của tôi.
”
Lục Cẩn Ngôn đã nghe ra ý của cô trong những lời này, gương mặt của anh tối sầm lại: “Thứ mà em muốn bảo vệ không phải là chồng của em mà là vị trí con rối trên danh nghĩa kia à?”
Đúng vậy! Trong lòng cô không hề do dự mà trả lời.
Thế nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của anh không ổn, cô liền chặn hai chữ này ở trong cổ họng.
“Anh đã từng nói tôi gả cho nhà họ Lục chứ không phải anh, vì vậy cũng có nghĩa là tôi chỉ có chức danh chứ không có chồng mà.
”
Lục Cẩn Ngôn cảm thấy tức giận nhưng lại như đánh vào tường bông, những lời này giống như một mảnh xương mắc ở trong cổ họng của anh khiến anh không thể nuốt xuống cũng không thể nhổ ra.
“Con rối thì cũng phải có ích đấy, em tốt nhất nên khiến cho bản thân có một chút giá trị đi.
” Anh khẽ hậm hừ một tiếng, sau đó bước vào phòng, đóng cửa rầm một tiếng, nhốt cô ở bên ngoài.
Cô bị nhốt ở bên ngoài liền khẽ thở dài một cái, sau đó bước vào căn phòng bên cạnh, không dám đi làm phiền tên ác quỷ Tu La.
Cô nằm trên ghế sô pha lướt điện thoại, sau đó ngủ một giấc, mãi cho đến khi bị tiếng thông báo tin nhắn Wechat của tên ác quỷ Tu La