“Là một đóa hoa mai, tôi đi xăm nó vào năm ngoái, loài hoa mà tôi thích nhất chính là hoa mai.” Cô ta nói từng chữ một cách chậm rãi và rõ ràng, trên mặt lại nở một nụ cười gian xảo khó nhận ra.
Cô ta vốn dĩ nghĩ rằng Lục Cẩn Ngôn còn muốn nói thêm điều gì đó, thế nhưng không ngờ anh chỉ lạnh lùng thốt lên ba chữ: “Mau cút đi!”
Nỗi thất vọng trong lòng cô ta không ngừng ập đến như nước lũ.
Cô ta sẽ không rời đi đâu, đây là cơ hội duy nhất của cô ta, cô ta tuyệt đối không thể bỏ lỡ được.
“Cẩn Ngôn!” Cô ta xoay người lại, bày ra vẻ mặt khổ sở nói: “Anh và Hiểu Bồng đều hiểu lầm tôi rồi, tôi không định đổi người nữa đâu.
Cơ thể của tôi đã không còn trong trắng nữa, tôi không xứng với anh.
Tôi chưa từng nghĩ đến bản thân chỉ giao thức ăn đến khách sạn Hilton một lần đã thất thân.” Cô ta cố tình dừng lại, nước mắt rơi lã chã.
Trên mặt của Lục Cẩn Ngôn không hề có bất cứ cảm xúc nào, dường như đã đeo một chiếc mặt nạ lạnh như băng, đông cứng tất cả mọi biểu cảm trên gương mặt của anh, chỉ có duy nhất một đôi mắt vừa âm trầm vừa u ám, giống như một chiếc giếng cũ ngàn năm, sâu không thấy đáy.
“Đến đây.” Anh ra lệnh nói.
Cô ta bày ra dáng vẻ xấu hổ, từng bước đi về phía anh.
“Xoay người lại.” Anh nói vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Cô ta xoay người lại, biết anh muốn nhìn kỹ càng hình xăm ở sau lưng cô ta.
Lục Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm vào hình xăm kia, anh nhìn hết hai phút, toàn bộ dòng nước trong hồ nước nóng đều trở nên yên tĩnh theo thời gian và sự im lặng.
Hoa Mộng Lê cảm thấy thấp thỏm không yên lòng, cô ta thỉnh thoảng quay đầu lại, cố gắng dùng khóe mắt để lén lút liếc nhìn phản ứng của anh.
“Cô giao thức ăn từ lúc nào?”
“Hơn nửa tháng trước, tôi nhớ ngày đó chính là ngày 12 tháng 5.” Cô ta nói với giọng điệu vô cùng chắc chắn.
Đôi mắt của Lục Cẩn Ngôn lóe sáng lên một cái: “Căn phòng nào?”
“Phòng 1202.” Cô ta vừa trả lời vừa cúi đầu khóc nức nở, dáng vẻ vô cùng buồn tủi và đau khổ.
“Vậy mà cô cũng biết đến chuyện này.” Anh nhỏ tiếng hậm hừ nói.
Cô ta đột nhiên xoay người lại, giả vờ tỏ vẻ rất kinh ngạc: “Cẩn Ngôn, ý của anh là sao?”
“Không có ý gì, người đó không thể nào là cô.” Lục Cẩn Ngôn lạnh lùng liếc mắt nhìn cô ta một cái, ánh mắt sắc bén như chim ưng, dường như có thể nhìn thấu cô ta chỉ với một cái liếc mắt.
Hoa Mộng Lê cắn chặt môi, trong đầu cô ta đang nhanh chóng suy nghĩ, cô ta phải rút ra điều mấu chốt ở phía sau mới được, nếu không thể sẽ bị Lục Cẩn Ngôn che đậy mất.
Vậy thì cô ta sẽ uổng hết công sức lên kế hoạch này rồi.
“Cẩn Ngôn, người đàn ông vào đêm hôm đó là anh sao? Thảo nào khi nhìn thấy dáng người của anh, nghe thấy giọng nói của anh, tôi lại cảm thấy rất quen thuộc! Trời ạ, ông trời thật sự đang đùa giỡn tôi có đúng không, vậy mà người đàn ông vào đêm hôm đó lại là anh!”
Cô ta cố tình trừng lớn đôi mắt như chiếc chuông đồng ra, bày ra vẻ mặt vô cùng bất ngờ và hoảng sợ, sau đó đột nhiên “Oa” một tiếng khóc lên: “Tôi còn nhĩ rằng bản thân đã mất đi trinh tiết, cơ thể cũng không còn trọn vẹn nữa, thì ra là do tôi ngẫu nhiên trao bản thân cho anh rồi.”
Trên mặt Lục Cẩn Ngôn không có một tí cảm xúc nào, ánh mắt sắc bén như thanh kiếm lướt qua gương mặt của cô ta: “Hoa Mộng Lê, không có người nào có thể giở trò lừa gạt với tôi cả.”
“Tôi không có, thật ra tôi không hề ra nước ngoài mà vẫn luôn ở trong Giang Thành, tôi đã tiêu hết số tiền mà mẹ đưa cho tôi nên mới muốn giao thức ăn để kiếm một chút tiền.
Ngày đó đồng nghiệp của tôi đã nhớ lầm địa chỉ của căn phòng, vì vậy tôi mới đánh bậy đánh bạ bước vào phòng của anh, tôi còn nhớ lúc đó người khác kia gọi món cơm chiên gà nấm bào ngư với canh sườn củ sen.” Cô ta nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Đôi mắt đen láy lạnh lùng của Lục Cẩn Ngôn khẽ lóe lên vài tia sáng sắc bén dưới ánh hoàng hôn, anh không hề nói một câu nào mà chỉ nhìn cô ta với ánh mắt u ám.
Cô ta nhân cơ hội này kéo khăn tắm xuống, chiếc khăn liền thuận lợi rơi xuống, hoàn toàn để lộ cảnh tượng đẹp mắt của cô ta ở trước mặt anh.
“Xin lỗi.” Cô ta giả vờ vừa xấu hổ vừa hoảng loạn, hai tay của cô ta lại không nhặt chiếc khăn tắm lên mà chỉ giả vờ che đi những chỗ nhạy cảm, thế nhưng trên thực tế cô ta không hề che chỗ nào cả.
Đôi môi mỏng của Lục Cẩn Ngôn nở ra một nụ cười châm chọc, khi nhìn vào cơ thể của người phụ nữ này, anh phát