Hoa Mộng Lê lén lút liếc nhìn anh, vài nét gian xảo không dễ dàng nhận ra lóe lên trong đôi mắt cô ta.
Những lời nói khi nãy không những thành công tẩy trắng cho bản thân cô ta mà còn hung hăng đâm Hoa Hiểu Bồng một nhát, giúp cô ta dần dần biến thế thụ động thành chủ động.
Lục Cẩn Ngôn lắc lư ly rượu ở trong tay, khẽ nhấp một ngụm rượu.
Ánh đèn đổ xuống một cái bóng tăm tối lên gương mặt tuấn tú của anh, khiến cho vẻ mặt của anh càng trở nên u ám.
Lúc này, Hoa Hiểu Bồng đi xuống từ trên lầu, cô đã thay một chiếc váy dài viền hoa màu trắng, khiến cô trông vô cùng thuần khiết.
Lục Cẩn Ngôn lạnh lùng liếc mắt nhìn cô một cái, trong ánh mắt tràn ngập sự dò xét.
Anh không hoàn toàn tin vào những lời nói của Hoa Mộng Lê, thế nhưng anh cũng không phải không tin.
Một người phụ nữ mê tiền, hâm mê hư vinh, lòng dạ gian xảo đầy mưu mô làm ra loại chuyện này cũng không phải chuyện kỳ lạ.
Huống chi cô gả vào đây cũng chỉ vì mười triệu kia.
Người phụ nữ này có một lớp ngụy trang hoàn hảo để che giấu toàn bộ sự dơ bẩn và xấu xí của cô.
Khi nhìn thấy cánh tay của Hoa Mộng Lê được băng lại, cô hơi sửng sốt, vội vàng hỏi: “Chị, cánh tay của chị bị sao vậy?”
“Không cẩn thận làm xước một chút.
” Hoa Mộng Lê hời hợt nói.
“Ồ.
” Cô nhướng mày lên, còn nghĩ rằng cô ta đã cắt cổ tay bày tỏ tình yêu với Lục Cẩn Ngôn nữa chứ.
Cô nghe Tiểu Hà nói đã từng có một người phụ nữ làm như vậy, khiến cho máu văng tung tóe, kết quả Lục Cẩn Ngôn chỉ nói ra một chữ: “Bẩn!”
Anh chê máu của người ta dơ bẩn, sau đó khịt mũi khinh thường mà lạnh lùng rời đi.
Người giúp việc bưng trái cây tới.
Hoa Mộng Lê cố tình cầm lấy một miếng cam đưa cho Lục Cẩn Ngôn: “Cẩn Ngôn, ăn cam đi.
”
Lục Cẩn Ngôn nhận lấy, mặc dù vẻ mặt vẫn không có một tí cảm xúc nào, nhưng mà Hoa Hiểu Bồng không hề bỏ qua hành động kỳ lạ này của anh.
Nếu như là cô đưa tới thì Lục Cẩn Ngôn chắc chắn sẽ chê bẩn mà không nhận lấy.
Cô là một người phụ nữ dơ bẩn, những món đồ mà cô chạm vào đều là đồ bẩn, đặc biệt là thức ăn.
Hoa Mộng Lê là một người trong trắng, sạch sẽ hơn cô, thuần khiết hơn cô, dĩ nhiên anh sẽ không chán ghét cô ta.
Cô lặng lẽ dời mắt sang chỗ khác, lấy một miếng cam ăn vào.
Miếng cam không hề ngọt như trong tưởng tượng, thậm chí còn dường như hơi đắng chát, cô nuốt một ngụm nước bọt, âm thầm nuốt trôi mùi vị đó xuống.
Hoa Mộng Lê cười thầm trong lòng, thái độ của Lục Cẩn Ngôn đối với cô ta đã trở nên dịu dàng hơn rất nhiều so với trước đây.
Trước đây anh căn bản không thèm để ý đến cô ta, xem cô ta như không khí, thế nhưng bây giờ, ánh mắt của anh khi nhìn vào cô ta gần như đều chứa đựng sự ấm áp, thậm chí còn nhận lấy cam mà cô ta đưa qua.
Đây là một khởi đầu rất tốt.
Cô ta tin rằng mối quan hệ của bọn họ sẽ phát triển nhanh chóng, đến lúc đó Hoa Hiểu Bồng sẽ phải cuốn gói cút khỏi nơi này rồi.
Cô ta đưa một tay che nửa miệng, dáng vẻ ăn trông rất tao nhã, mặc dù không xuất thân từ nhà giàu nhưng từng cử chỉ hành động đều không hề khác gì so với những cô chủ nhà giàu.
Hoa Hiểu Bồng thì lại cho cả miếng cam vào miệng, tướng ăn vô cùng khiếm nhã, tạo nên một sự tương phản rõ rệt với cô ta.
Dĩ nhiên Lục Cẩn Ngôn cũng nhìn thấy những điều này, mặc dù là chị em họ nhưng lại khác nhau một trời một vực, một người dịu dàng như nước, một người dữ dằn như lửa; một người trông có vẻ hiền lành tốt bụng, một người lại giống như một đứa mưu mô gian xảo.
Hoa Mộng Lê đứng dậy nói: “Tôi trở về phòng đây.
”
Cô ta cố tình đi về phía Lục Cẩn Ngôn, cố tình vươn bàn chân xuống dưới bàn trà, giả vờ không cẩn thận bị vấp ngã mà loạng choạng nhào vào trong lòng Lục Cẩn Ngôn.
“Xin lỗi, thật xin lỗi……” Cô ta xấu hổ đến mức mặt mày đỏ bừng, liên tục xin lỗi nhưng lại không hề đứng dậy.
Cô ta muốn cảm nhận sự thay đổi mà cơ thể tuyệt đẹp của mình mang đến cho người đàn ông này.
Cô ta không phải chưa từng có đàn ông và kinh nghiệm, ngược lại cô ta còn rất biết cách tán tỉnh đàn ông, biết làm như thế nào để khơi gợi du͙ƈ vọиɠ của một người đàn ông.
Trong khoảng thời gian đào hôn, cô ta đã quyến rũ được một cậu ấm, chuẩn bị gả cho anh ta, nhưng mà không ngờ tình tiết lại xoay chuyển nhanh đến như vậy.
Cô ta ngồi lên trên đùi của Lục Cẩn Ngôn, phần mông dán sát vào cơ thể của anh, nhẹ nhàng chuyển động, ma sát nơi nhạy cảm của anh.
Anh chỉ cần có một chút phản ứng nhỏ nhoi thì cô ta sẽ có thể cảm nhận được.
Nhưng mà không có, anh không hề phản ứng một chút nào.
Vậy mà anh lại không có phản ứng với cô ta!
Một cảm giác thất bại khó tả ập đến và vây quanh cô ta.
Đây chính là lần đầu tiên mà một người đàn ông không có phản ứng với cô ta!
Lục Cẩn Ngôn cũng đã nhận ra, lý do mà anh không nhúc nhích, để mặc cho Hoa Mộng Lê ngồi lên trên người của mình là vì anh