“Tôi biết, trên mạng thường có những tin tức, khi người vợ vừa xảy ra chuyện thì đã bị người chồng bỏ rơi rồi.
Vợ chồng vốn như chim ở chung một rừng, tai họa đến liền tự mình bay đi.
Huống chi chúng ta cũng không phải vợ chồng thực sự mà chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi.” Cô ngập ngừng nói, dáng vẻ như từ trước đến giờ chưa từng có bất kỳ niềm hy vọng nào đối với anh.
Một ngọn lửa giận hiện lên trong đôi mắt u ám của anh: “Em hiểu thì tốt.”
Cô nhún vai, nói với vẻ mặt thản nhiên: “Yên thâm đi, nếu như tôi thật sự bị ngã đến liệt nửa người thì chắc chắn sẽ chủ động ly hôn, cút về Giang Thành của tôi.”
Lục Cẩn Ngôn chế nhạo cười một tiếng: “Em đã ngã đến mức liệt nửa người rồi thì còn có thể tự mình cút về à?”
“Vậy thì tôi bò về, như vậy được chưa?” Cô nhăn nhó mặt mày, thay đổi giọng điệu trêu chọc.
Trên mặt của Lục Cẩn Ngôn nở ra một nụ cười kỳ lạ, anh rất khâm phục khả năng tự chế giễu mình của người phụ nữ này, nhưng mà khả năng này không có một tí tác dụng nào cả.
“Hoa Hiểu Bồng, không chỉ giá trị phòng thủ của em bằng không, thậm chí còn không có một chút ý thức nguy hiểm cơ bản nào cả.”
“Không phải, khi tôi ở nhà đều từng leo trèo như vậy, tôi cũng có một chút kinh nghiệm đấy.” Cô bĩu môi nói, dường như cảm thấy anh đã xem thường bản thân cô rồi.
Anh châm chọc cười một tiếng, đúng là đứa quê mùa, trèo cao leo thang, không có chuyện gì không làm cả.
“Đừng có nói nhảm với tôi, sau này tuyệt đối không được phép làm những chuyện như vậy nữa.”
Trước khi giá trị còn sót lại của cô bị vắt sạch thì cô phải sống cho thật tốt.
Hoa Hiểu Bồng mím môi lại, đôi mắt đen láy liếc nhìn một vòng trên người anh, sau đó dè dặt cẩn thận hỏi: “Tôi đã cứu giúp anh hay là đã làm hỏng chuyện tốt của anh vậy? Anh và Hoa Mộng Lê ở hồ nước nóng có làm……” Cô không nói ra những lời tiếp theo.
Hoa Mộng Lê đã cởi thành như thế kia rồi, có lẽ là bọn họ trước khi xong chuyện nhưng cũng có thể là sau khi xong chuyện, vì vậy cô không thể xác định bọn họ có xảy ra quan hệ hay không.
Lục Cẩn Ngôn nắm lấy cằm của cô, gương mặt tuấn tú gần như áp sát vào cô: “Em đang mong có hay là không có chuyện đó xảy ra?”
“Dĩ nhiên tôi mong nó không xảy ra rồi.” Cô không hề do dự nói.
Cô ta nhìn thấy Hoa Mộng Lê gan dạ đến như vậy, bản thân cũng đã cởi [email protected] đồ, điều này cho thấy cô ta đã không còn đếm xỉa đến bất cứ điều gì nữa, chừng nào không đạt được mục đích sẽ không từ bỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể bò lên giường của anh, cô không thể không đề phòng.
Đôi môi mỏng quyến rũ của Lục Cẩn Ngôn lướt qua trên đôi môi của cô cô, động tác cực kỳ nhẹ nhàng giống như lông vũ vậy, mang theo một cảm giác trêu chọc: “Vậy thì em đã có hy vọng rồi.”
Cô hít sâu một hơi, lời nói của anh luôn khó hiểu đến như vậy.
Hy vọng ư?
Cô phải có hy vọng với người nào?
Anh hay là Hoa Mộng Lê?
Anh hy vọng cô cố gắng hơn nữa để lấy lòng anh, hay là muốn cô loại bỏ Hoa Mộng Lê giống như loại bỏ mối đào hoa xui xẻo như Tiêu Diệc Mẫn?
Trong lúc cô đang suy nghĩ, điện thoại của Lục Cẩn Ngôn đã reo lên, là A Nguyên gọi đến.
Lục Cẩn Ngôn đứng thẳng người, đi ra ngoài bắt máy.
Có người đã cung cấp một số manh mối, có một cô gái họ Hoa từng làm nhân viên phục vụ ở nhà hàng Giai Vượng, vào buổi tối ngày 12 tháng 5, cô gái kia đã giao thức ăn đến khách sạn Hilton.
Đó là ngày đầu tiên cô gái kia đi làm, ngày hôm sau liền từ chức.
Ngón tay của Lục Cẩn Ngôn hơi siết chặt lại.
Chẳng lẽ người phụ nữ kia thật sự là Hoa Mộng Lê ư?
Anh đi xuống từ trên lầu liền nhì thấy Hoa Mộng Lê đi về phía anh.
“Cẩn Ngôn, Hiểu Bồng không cãi nhau với anh vì chuyện ở hồ nước nóng chứ?”
Lục Cẩn Ngôn không trả lời, anh đi đến trước quầy bar, rót một ly Whisky rồi cho thêm hai viên đá.
Hoa Mộng Lê đã quen với sự lạnh lùng của anh, anh không nói chuyện cũng không sao, cô ta nói là được.
“Cẩn Ngôn, chúng ta xem như chuyện của đêm hôm đó chưa từng xảy ra bao giờ, có được không?”
Lục Cẩn Ngôn quay đầu lại, u ám liếc nhìn cô ta một cái, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa tối tăm: “Những người muốn giở trò lừa gạt trước mặt tôi đều sẽ chết rất thê thảm.”
Hoa Mộng Lê cắn răng, trên mặt hiện lên vài nét kiên quyết: “Tôi không có, nếu như tôi nói dối một câu nào thì tôi sẽ để cho mình chảy hết máu mà chết.”
Cô ta hạ quyết tâm mà cầm lấy con dao gọt trái cây trên bàn trà, sau đó cắt một đường trên cánh tay.
Đây gọi là tìm đường sống từ chỗ chết, cô ta không thể để cho Lục Cẩn Ngôn có một chút sự nghi ngờ nào về cô ta được.
Hoa Mộng Lê đã từng học