Nhìn thấy Tống Mỹ vừa lên lầu lập tức thu dọn đồ đạc, Hứa Như theo sau: “Mẹ, bác sĩ Lý sẽ tra rõ ràng, mẹ đừng tức giận.”
“Mẹ không có tức giận, con gái, con cũng về với mẹ đi, tay chân của người ở đây không sạch sẽ, sao có thể chăm sóc con được, chẳng bằng về nhà mẹ chăm sóc con!” Tống Mỹ giận dữ, kéo Hứa Như đi.
Lý Thế Nhiên bước lên, nhíu mày lại: “Mẹ, con đã đồng ý với Hứa Như thời gian này sẽ chăm sóc cho mẹ, lần này là thiếu sót của con, xin mẹ cho con thêm một cơ hội, chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa.”
Hứa Như ngẩn người, đây là lần đầu tiên nghe thấy Lý Thế Nhiên xin lỗi.
Con người cao cao tại thượng như anh, lúc nào cũng được người khác nâng lên, nhưng thái độ lúc này lại rất khiêm tốn.
Tống Mỹ vào lại không động đậy gì: “Không có lần sau, mặc dù nhà chúng tôi có chút nhỏ nhưng ít ra cuộc sống đơn giản thoải mái, không có nhiều chuyện như vậy!”
“Mẹ, nếu như mẹ cảm thấy không thoải mái, con đưa mẹ đến khách sạn trước, Hứa Như là vợ của con, chúng con cũng nên sống cùng nhau.”
“Hứa Như, con nói đi, muốn ở lại hay là đi theo mẹ?” Tống Mỹ nhìn con gái.
Hứa Như nhíu mày, khoảng thời gian gần đây mẹ bị kinh sợ không ít, cô muốn ở bên cạnh Tống Mỹ nhiều một chút.
Nhưng Lý Thế Nhiên một mình…
Cô thế mà có chút không nỡ.
Nhìn ra được sự do dự của Hứa Như, Tống Mỹ thở dài một hơi: “Con ở lại đi, ở đây mẹ cũng không quen, chuyện lần này cũng đã điều tra xong, bây giờ có muốn xem trong túi mẹ có trộm thứ gì khác hay không?”
Sắc mặt Hứa Như tái nhợt, lắc đầu với Lý Thế Nhiên.
Nhưng là quản gia đi đến, nếu không có chứng cớ, ông ta cũng sẽ không chỉ thẳng vào Tống Mỹ.
“Cậu chủ.”
“Bà Lý, em đưa mẹ đến khách sạn trước đi.”
Hứa Như gật đầu, dọc đường vẫn luôn an ủi mẹ, nhưng mà…hiệu quả không nhiều Nhà họ Lý
Quản gia bắt đầu điều tra cụ thể chuyện mất Phỉ Thúy, phát hiện lúc mất