“Hứa Như, ai tới vậy ?” Trong phòng bếp, tiếng của Tống Mỹ truyền ra.
Lý Thế Nhiên vừa vào cửa đã ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt của thức ăn, vẻ mặt càng dịu đi.
“Là bác sĩ Lý.”
Hai người ngồi xuống sofa, Lý Thế Nhiên muốn vào giúp đỡ, bị Hứa Như giữ lại: “Mẹ của em không thích người khác làm phiền bà nấu cơm.”
“Anh muốn xem có cái gì có thể giúp được không.”
Hứa Như bất ngờ, đối với Tống Mỹ, trước giờ anh vẫn rất lễ phép.
“Anh cứ ngồi đi, mẹ của em có lẽ cũng đoán được anh đến, nấu không ít món.”
Mặc dù tính khí của Tống Mỹ rất lớn, nhưng cơn tức đến nhanh đi cũng nhanh.
Lý Thế Nhiên nhếch môi mỏng lên, cúi đầu hôn Hứa Như, cô theo bản năng mắt nhìn phòng bếp, mặc dù đóng cửa, nhưng nói không chừng Tống Mỹ lại bất ngờ đi ra.
“Đừng…” Cô duỗi ngón tay chặn lại đôi môi đang lại gần của anh, Lý Thế Nhiên nheo mắt lại, thế mà lại cắn đầu ngón tay của cô.
Hứa Như run lên, chỉ cảm thấy như điện giật làm cô tê tê dại dại.
“Anh…” Hứa Như căn bản không ngăn nổi Lý Thế Nhiên, gò má đỏ rực.
Lúc Tống Mỹ đi ra, Hứa Như lập tức rút tay về, ngồi ngay ngắn.
“Ăn cơm đi.”
Bàn ăn không lớn, vừa đủ ba người, Tống Mỹ nhìn hai người, vẻ mặt cuối cùng cũng hòa hoãn lại.
“Bác sĩ Lý à, tôi biết chuyện lần này không trách cậu, nhưng mà Hứa Như đã gả cho cậu, con bé tuyệt đối không thể bị uất ức.” Tống Mỹ ngay thẳng nói
“Con biết, mẹ, con cam đoan, Hứa Như ở bên cạnh con, sẽ rất tốt.” Lý Thế Nhiên trầm giọng nói.
Nhìn Hứa Như, đáy mắt có mấy phần cưng chiều
Hứa Như chỉ cảm thấy… dường như sắp chết đuối rồi.
“Ừ, ăn cơm đi, ăn xong rồi các con trở về đi, mẹ cũng không quấy rầy thế giới hai người của các con nữa, đợi sửa nhà cũ xong, mẹ lập tức quay về.”
“Mẹ, con muốn bên cạnh mẹ nhiều chút.” Hứa Như không khỏi mở miệng.
Kỳ thật, gần đây cô không muốn quá thân mật với Lý Thế Nhiên, quan hệ giữa hai người, vẫn nên giữ một khoảng cách.
“Lúc con nghỉ ngơi thì theo mẹ là được, bình thường chăm sóc cho bác sĩ