Kỳ Chiến híp mắt, anh khẳng định: “Xem ra Lý Thế Nhiên không tin tưởng cô.”
Hứa Như không phản ứng lại, bây giờ cô cũng cho rằng như vậy.
“Hứa Như, một người đàn ông không tin tưởng cô, thì cũng chính là không yêu cô.”
Hứa Như đột nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng phản bác: “Không liên quan đến anh.”
Kỳ Chiến cười nhẹ rồi nói: “Đúng vậy, nhưng Hứa Như, tôi rất quan tâm đến cô.”
“Tôi còn có việc, không làm phiền anh Kỳ nữa.” Trái tim Hứa Như bây giờ càng thêm hỗn loạn.
Kỳ Chiến nhìn theo bóng lưng Hứa Như, đôi mắt đen đảo một một hồi, anh gọi một cuộc điện thoại: “Tình hình Lý Thị bây giờ thế nào?”
“Tổng giám đốc Kỳ, tôi chỉ thăm dò được là Lý Thế Nhiên đã đầu tư vào công ty của Trần Minh Thành, còn về Lý Thị, hiện tại vẫn chưa có động tĩnh gì.”
“Tiếp tục theo dõi cho tôi.”
Khi Hứa Như lên đến phòng, Lý Thế Nhiên đã tỉnh dậy rồi, còn đang nghe điện thoại.
Nhìn thấy Hứa Như, anh bước đến, kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình.
Hứa Như lại cương quyết đưa tay đẩy ra, cách xa anh một chút.
Lý Thế Nhiên cau mày, dễ dàng kéo Hứa Như vào lòng mình lần nữa, anh cúp điện thoại, bóp mặt cô: “Giận gì thế?”
“Em không giận.” Hứa Như quay đầu.
“Bà Lý.” Giọng của Lý Thế Nhiên đã lạnh lùng thêm vài phần.
Hứa Như vẫn không nhìn anh.
Lý Thế Nhiên trực tiếp bóp lấy mặt cô, nụ hôn nóng bỏng áp xuống, Hứa Như không có cách nào thoát ra nổi.
“Ưm!” Cô tức giận trừng mắt nhìn anh, tay cũng đang giơ lên đánh anh.
Lý Thế Nhiên nheo mắt, bở môi mỏng hạ xuống bên tai cô: “Không chịu nói, anh cứ hôn em đấy, sao?”
Cảm giác ngưa ngứa làm Hứa Như run rẩy, cô ngước mắt lên, viền mắt đều đã đỏ hoe.
Cô đẩy Lý Thế Nhiên ra, hít sâu: “Anh từ chức rồi phải không?”
Nghe thấy vậy, Lý Thế Nhiên nhíu mày: “Hửm?”
“Thế nên, anh không định nói cho em biết.”
“Bà Lý để ý sao?” Lý Thế Nhiên đột ngột nắm lấy cằm cô.
Nhìn bộ dạng tủi thân của Hứa Nhiên, rõ ràng anh cũng không bắt nạt gì cô mà.
“Ai thèm để ý chứ!” Hứa Như kiêu căng phản bác lại.
“Đã không quan tâm, thì em khóc cái gì?” Ánh mắt nóng bỏng của Lý Thế Nhiên nhìn