Nước C có không ít bảo tàng lịch sử, Hứa Như mua vé vào tham quan, vì có một số giai đoạn lịch sử cô không nắm rõ, nên lúc xem thấy có chút hoài nghi, bèn vừa tra thông tin vừa ngắm nghía.
Lúc này, từ phía sau lưng cô vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Kỳ Chiến, bảo tàng này lưu giữ những thứ gì vậy? Tôi chẳng hiểu gì cả.” Tần Nhi có chút tức giận.
“Nơi này chủ yếu sưu tập một số vật phẩm quý từ thời Tống, cô không phải là sinh viên khoa văn hóa sao? Chắc cũng hiểu biết nhiều về lịch sử.” Kỳ Chiến cất giọng nhàn nhạt.
“Nhưng nhiều năm trôi qua như thế, quên hết từ lâu rồi!” Tần Nhi vừa nói vừa toan rời đi.
Nhưng Kỳ Chiến không đi, thế nên cô chỉ có thể theo anh đi loanh quanh.
Nhìn thấy Hứa Như, Tần Nhi cau mày, khó chịu tiến đến.
“Hứa Như, chắc không phải là cô bám theo tôi đến đây chứ?” Tần Nhi tức giận nhìn Hứa Như.
“Tần tiểu thư, ở trong bảo tàng xin hãy giữ trật tự.” Hứa Như chẳng thèm đoái hoài đến cô ta.
Vốn dĩ Tần Nhi đang cảm thấy vô cùng buồn chán, nhìn thấy Hứa Như ở đây, mới định qua dò hỏi tình hình dạo này của cô.
Kỳ Chiến không ngăn hai người lại, trên mặt lộ vẻ thích thú như đang được xem kịch hay.
“Tôi nói rất nhỏ mà, trò chuyện một chút cũng không được à? Hứa Như, sao cô lại ở đây thế?
“Tại sao cô lại đến đây, thì tôi mà vì thế mà ở đây.” Hứa Như ngước mắt lên, lúc này cô mới nhìn thấy Kỳ Chiến đang đứng sau lưng Tần Nhi.
Hai người này… cô dường như đã quên mất chuyện Tần Nhi và Kỳ Chiến chuẩn bị đính hôn.
Hai người họ đã có hôn ước từ trước rồi mà.
“Hừ, tôi theo Kỳ Chiến đến đây, chẳng nhẽ cô cũng thế?” Tần Nhi nheo mắt hỏi.
“Nếu Hứa Như cũng đồng ý đi cùng tôi, thì tôi vô cùng vinh hạnh.” Kỳ Chiến cười tiếp lời.
Hứa Như trừng mắt với anh một cách chẳng vui vẻ gì, người đàn ông này đang tạo thêm phiền phức cho cô đấy à?
Tần Nhi nhìn qua hai người, hóa ra là có quen biết nhau.
“Tôi không hứng thú.” Hứa Nhi vẻ mặt bất mãn.
“Hứa Như, dù gì thì chúng ta cũng là bạn học với nhau mà, gặp mặt nói chuyện ngày xưa cũng đâu ảnh hưởng gì, hơn nữa