“Nếu anh không mắc sai lầm thì anh hốt hoảng làm cái gì chứ?” Lý Thế Nhiên cười lạnh.
“Là cậu vu oan cho tôi! Lý Thế Nhiên, tôi đều thực hiện thao tác như vậy ở mỗi cuộc phẫu thuật, chưa từng xảy ra chuyện gì!” Lý Nham cãi lại.
“Cũng chính là bởi vì trong các cuộc phẫu thuật khác nhau mà anh lại không hề thay đổi thao tác nào nên mới xảy ra chuyện, đó là điều cấm kỵ nhất của một bác sĩ, bác sĩ Lý, tôi khuyên anh đừng gây tai họa cho nhiều người nữa.” Lý Thế Nhiên nói xong thì xoay người rời đi.
Lý Nham chạy vào văn phòng của viện trưởng: “Ba… Con không thể để Lý Thế Nhiên huỷ hoại con được!”
Viện trưởng thở dài: “Lúc đầu ba không nên đồng ý cho hai người các con phẫu thuật chung với nhau, Lý Nham, có lẽ ba nên đưa con ra nước ngoài tiếp tục học chuyên sâu hơn trước.”
“Con hoàn toàn không sai!” Lý Nham tức giận.
“Con tự xem đi!” Viện trưởng ném bản báo cáo đến trước mặt Lý San.
Anh ta ngồi dưới đất, sắc mặt từ từ tái nhợt đi.
Lý Thế Nhiên trở lại văn phòng, Lý San đi vào: “Bác sĩ Lý, đã nộp lên Bộ Y Tế.”
“Ừm, tình hình của bệnh nhân thế nào rồi?”
“Hôm nay đã chuyển biến tốt hơn, nhưng mà có phải là cũng nên thay đổi luôn đơn thuốc của bác sĩ Lý hay không?”
“Cô đưa đơn thuốc cho tôi xem.” Lý Thế Nhiên nhíu mày.
Anh mở điện thoại, buổi chiều rồi, Hứa Như đang làm cái gì?
Không có cuộc gọi, không có tin nhắn, Lý Thế Nhiên trầm mặt xuống, gọi cho Hứa Như.
Tiếng thông báo ngoài vùng phủ sóng truyền tới, anh nheo mắt lại, lập tức rời đi.
Lý San đi tới: “Bác sĩ Lý, đơn thuốc…”
Lý Thế Nhiên dừng một chút: “Có thể tiếp tục dùng đơn thuốc đó, sau đó tiếp tục chú ý tình hình của bệnh nhân, ngày mai tôi sẽ về Nam Thành.”
“Vậy tôi thì sao.” Lý San đột nhiên nhìn anh.
Lý Thế Nhiên trở về Nam Thành rồi sẽ nhanh chóng từ chức, cô ta vẫn luôn làm việc cùng Lý Thế Nhiên nên cô ta cũng không muốn làm việc với