Kỳ Chiến nheo mắt, tăng nhanh tốc độ xe. Khi về tới làng du lịch, anh xuống xe, rồi ôm Hứa Như xuống. Nhưng cô lập tức ngăn anh lại: “Tôi có thể tự đi.” Dứt lời, cô quật cường tự mình xuống xe, quản lý nhanh chóng đưa chìa khóa phòng đã sắp xếp ra. Hứa Như đi vào phòng, mắt thấy Kỳ Chiến cũng đi vào, cô đề phòng nhìn anh.
“Có phải em bị sốt rồi hay không?” Kỳ Chiến coi như không nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Hứa Như, đưa tay sờ lên trán cô. Hứa Như bất giác lùi lại, gật đầu. Kỳ Chiến phân phó quản lý: “Hãy chuẩn bị thuốc hạ sốt và một bộ quần áo nữ sạch sẽ.”
Quản lý khó xử, hiện trời mưa to, đường núi đều bị chặn rồi, mà làng du lịch còn chưa mở cửa, nên căn bản không có những thứ này. Nghe vậy, Kỳ Chiến nhíu mày lại, Hứa Như bên cạnh nói: “Tôi đi ngủ một chút là sẽ khỏe thôi.” Cô cảm thấy thật quá khó chịu rồi, chỉ muốn nhắm mắt lại, không muốn quan tâm đến cái gì nữa. Kỳ Chiến vẫn ở bên cạnh cô, Hứa Như mở mắt ra, bình tĩnh nói: “Anh ra ngoài đi, tôi đã kết hôn rồi, Kỳ Chiến, anh cũng đã có vợ chưa cưới, chúng ta nên giữ khoảng cách.” Kỳ Chiến nheo mắt, nhưng vẫn ở bên cạnh giường không hề rời đi, nhếch môi mỏng nói: “Nơi này chỉ có hai chúng ta, nếu có phát sinh chuyện gì thì ai biết được?” Hứa Như đưa tay muốn tát anh một tát, nhưng cổ tay đã bị Kỳ Chiến nắm chặt: “Em nghiêm túc như vậy làm gì? Nói đùa cũng không được sao? Em yên tâm đi, dù anh thích em, nhưng trước khi em ly hôn với Lý Thế Nhiên, anh biết nên làm thế nào.” Dứt lời, anh quay người đi ra ngoài.
Nhưng Hứa Như không hề cảm thấy nhẹ nhõm, cô nhìn điện thoại, dù thế nào cũng không gọi được điện thoại. Ngay cả mạng vô tuyến cũng không có. Đây là nơi quái quỷ gì thế, có phải Kỳ Chiến cố ý không?
Mệt mỏi rã rời khiến cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, Kỳ Chiến đứng ở ngoài cửa, thấy mưa vẫn