“Chỉ có thể là anh thừa kế Lý thị sao?”
“Anh là người thừa kế do một tay ông nội bồi dưỡng, ban đầu anh học y đã gặp phải sự phản đối rất lớn, sau này anh định rời khỏi nhà họ Lý mãi mãi, nhưng thất bại.”
“Nên anh nhất định phải thừa kế Lý thị.” Hứa Như nói.
“Chí ít là như vậy thì anh mới càng mạnh mẽ hơn, anh vẫn còn rất nhiều chuyện cần phải làm.” Lý Thế Nhiên híp mắt lại nói.
Hứa Như không hiểu hàm ý trong câu nói của anh, nhưng lúc này đây cô lại rất thương anh.
Cô biết Lý Thế Nhiên thích nghề bác sĩ này đến nhường nào, bằng không anh sẽ không vì lý tưởng này mà chống đối như thế, nhưng hiện thực không cho phép anh lựa chọn.
“Bất luận thế nào, em cũng sẽ ủng hộ anh.” Hứa Như ngước mắt lên, nhìn anh với ánh mắt nóng rực.
Lý Thế Nhiên choàng tay ra sau đầu ôm cô vào lòng, tầm mắt hai người giao nhau, Hứa Như chủ động hôn lên đôi môi mỏng của anh, rồi ôm chặt anh.
Hôm sau, Hứa Như cũng đã hạ sốt, nên Lý Thế Nhiên làm thủ tục xuất viện cho cô.
Kỳ Chiến đi vào, thấy dáng vẻ Hứa Như sắp rời đi thì cười nói: “Xem ra cô Hứa đã khỏi hẳn rồi.”
Hứa Như nhíu mày: “Sao anh lại tới đây?”
“Dù gì việc cô bị bệnh cũng tại tôi mà ra, sao thế, cô không cho phép tôi tới thăm bệnh à?” Kỳ Chiến ngang nhiên ngồi xuống.
Hứa Như nhíu mày nổi giận: “Tôi không muốn nhìn thấy anh.”
“Chậc chậc, xem ra cô thật sự rất giận tôi, tôi cũng không cố ý mà.” Hứa Như phớt lờ anh ta, chỉ lặng lẽ ngồi đợi Lý Thế Nhiên.
“Khi nào cô về Nam Thành?” Kỳ Chiến hỏi. Nhưng Hứa Như vẫn im lặng, xem Kỳ Chiến là không khí. Kỳ Chiến cũng không tức giận, mà ngồi vắt chéo chân, không hề có ý định rời đi.
Lúc Lý Thế Nhiên quay về, Kỳ Chiến đang nhìn Hứa Như với vẻ mặt say mê. “Bà Lý, chúng ta về thôi.” Lý Thế Nhiên nắm tay Hứa Như, không hề để ý tới Kỳ Chiến.
Kỳ Chiến híp mắt lại và đi bên cạnh Hứa Như, rồi nhìn Lý Thế Nhiên với ý khiêu khích. “Kỳ Chiến, anh có biết anh rất phiền phức không?” Hứa Như