Nhà họ Lý, từ khi biết Hứa Như bị bệnh, người giúp việc trong nhà đã sớm nấu những món thanh đạm, với món chính là cháo trắng.
Hứa Như nhíu mày, cô đã hạ sốt rồi, không muốn ăn mấy thứ này đâu… Nếu đã về nhà rồi, cô muốn ăn lẩu cơ… Cô ngước đôi mắt đáng thương lên nhìn người đàn ông đối diện, rồi chớp mắt với anh.
“Hửm? Em không thích ăn à?” Lý Thế Nhiên luôn thể hiện sự tao nhã.
Hứa Như nhíu mày, cũng không phải là cô không muốn ăn.
“Em muốn ăn gì?” Lý Thế Nhiên đặt đũa xuống.
“Em muốn ăn lẩu.” Hứa Như không phát ra tiếng, chỉ dùng khẩu hình miệng để nói.
Lý Thế Nhiên nhíu mày, trầm giọng nói: “Không được, ít nhất phải qua mấy ngày nữa em mới được ăn.”
“Em khỏe rồi mà.” Hứa Như đi tới, cầm tay anh đặt lên trán cô.
Nhưng Lý Thế Nhiên lại thuận thế ôm cô vào lòng, choàng tay qua ôm vòng eo thon thả của cô: “Em khỏe rồi cũng không được xem thường, anh không cho phép em tùy hứng.” Anh nghiêm mặt trông hơi nghiêm túc.
Hứa Như tức giận lườm anh và đẩy anh ra rồi ngồi lại vị trí của mình, chậm rãi ăn cháo. Ban đầu món chính của Lý Thế Nhiên là cơm, nhưng sau đó cũng đổi thành cháo trắng như Hứa Như. Lúc này cô mới cười nói: “Coi như anh biết điều!”
“Ai bảo em là bà Lý chứ.” Lý Thế Nhiên nở nụ cười trêu ghẹo. Đáy lòng Hứa Như như bôi mật ong, vô cùng ngọt ngào.
Buổi tối, Lý Thế Nhiên luôn ở trong phòng làm việc lo liệu về công việc tương lai của cô, có lẽ ngày mai cô phải về Dược Phẩm Thiên Nhất một chuyến, nhưng anh là ông chủ của Thiên Nhất, chẳng phải cô hỏi anh sẽ đơn giản hơn sao.
Hứa Như do dự đứng trước cửa phòng làm việc, thấy Lý Thế Nhiên luôn tập trung xem tài liệu, cô cũng không muốn đi vào làm phiền anh. Nhưng Lý Thế Nhiên đã sớm phát hiện ra cô, nên mở miệng hỏi: “Sao em luôn nhìn trộm anh thế?”
Hứa Như bị anh phát giác thì cúi đầu đi vào: “Em chỉ đi ngang qua thôi…”
“Ồ, em đi ngang qua tới 18 phút.” Lý Thế Nhiên nhìn