Cuối cùng, sau khi người nào đó thú tính quá độ xong đã khiến cả người Hứa Như rã rời, nằm trên sofa thư phòng, trừng mắt nhìn tên đầu sỏ kia.
“Lý Thế Nhiên, anh là tên biến thái! Đồ vô liêm sỉ!” Hứa Như quay đầu qua một bên, né tránh ánh mắt của anh.
Lúc nãy, Lý Thế Nhiên thế mà đặt cô trước cửa sổ sát đất, nếu bị người giúp việc đi ngang qua nhìn thấy thì sao… Người đàn ông này chắc chắn là mặt người dạ thú. Sao anh có thể làm chuyện lố lắng như thế chứ? Giờ vẻ mặt Hứa Như e thẹn, gò má đỏ bừng, mỗi khi nhớ lại cảnh tượng ban nãy…
“Em không thích à?” Lý Thế Nhiên dựa sát người, ôm cô vào lòng.
Hứa Như im lặng, không phản bác lại. Thật ra, chỉ cần ở bên Lý Thế Nhiên, sao cô có thể không thích chứ? Nhưng, cô đã nhanh chóng che giấu cảm xúc của mình.
“Có phải anh sẽ không tiếp tục nghiên cứu và phát minh thuốc mới cho Dược Phẩm Thiên Nhất nữa không?” Hứa Như hỏi anh.
Lý Thế Nhiên nhíu mày, cầm laptop sang, rồi nheo mắt lại: “Ừm, có điều anh sẽ mời một chuyên gia khác tới tiếp nhận, việc nghiên cứu này vẫn sẽ tiếp tục.”
“Vậy em tiếp tục đi theo anh ta làm thí nghiệm à?” Hứa Như hỏi.
Lý Thế Nhiên ngước mắt lên: “Nếu không thì sao, em muốn đi theo anh à?”
“Em không muốn!” Hứa Như xoay đầu đi.
Lý Thế Nhiên khẽ cười ra tiếng, rồi nhéo mặt cô: “Vậy thì anh không miễn cưỡng em nữa.”
Lúc này, đáy lòng Hứa Như rất khó chịu.
Trong khoảng thời gian làm thí nghiệm với Lý Thế Nhiên, cô học được rất nhiều kiến thức chuyên môn, mà cô không thể tiếp xúc được ở Thiên Nhất được, nếu cô tiếp tục làm nghiên cứu với chuyên gia khác, có lẽ cũng có thể tiếp nhận được nhiều kiến thức, nhưng người đó không phải Lý Thế Nhiên.
Hứa Như không biết mình về phòng thế nào, tâm trạng cô buồn bực một lúc sau mới bị cơn buồn ngủ đánh bại mà ngủ thiếp đi. Hôm sau, Lý Thế Nhiên phải tới bệnh viện làm thủ tục nghỉ việc, Hứa Như cũng tạm thời về Dược Phẩm Thiên Nhất một chuyến trước.
Chức vụ