“Trò hay?” Hứa Như nhướng mày, ngược lại có chút hứng thú: “Trò hay gì?”
“Cuối tuần em đi với anh thì sẽ biết.” Lý Thế Nhiên xoa đầu cô.
Hứa Như thuận thế chui vào lòng anh, rất phối hợp.
“Thật là ngoan.” Lý Thế Nhiên hôn trán cô.
Hứa Như xấu hổ, dường như cô càng ngày càng thích được Lý Thế Nhiên cưng chiều.
Hiện tại Lý Thế Nhiên đã chính thức từ chức ở bệnh viện Nhân Dân, nhưng phần lớn thời gian vẫn cứ ở nhà, mỗi ngày Cao Bân sẽ đến nói chuyện với anh ở phòng làm việc, có đôi khi sẽ nói đến tận đêm khuya.
Mỗi ngày Hứa Như vẫn đi làm ở dược phẩm Thiên Nhất, Lý Thế Nhiên ngày nào cũng đều đưa đón cô đi làm, cho dù chỉ đi mấy con đường đã đến nơi nhưng Hứa Như vẫn có chút lo lắng.
“Lý Thế Nhiên, để tài xế đưa em đi là được.” Hứa Như không nhịn được mở miệng.
“Bà Lý chê anh phiền sao?” Lý Thế Nhiên nhướng mày,mặt cũng hiện lên vẻ hơi tức giận.
“Không dám, em không muốn làm phiền anh thôi.” Hứa Như ngồi vào xe.
“Anh thật sự hy vọng em làm phiền anh, bà Lý, lúc em không cần anh thì anh sẽ cảm thấy mất mác.” Khuôn mặt đẹp trai của Lý Thế Nhiên tới gần, giọng trầm thấp.
Hứa Như đỏ mặt, khuôn mặt nhỏ đỏ lên vì anh lại vô cùng xinh đẹp trong mắt anh.
Lúc này, điện thoại Lý Thế Nhiên reo lên, Hứa Như mới lấy lại tinh thần.
Cô lập tức đẩy Lý Thế Nhiên ra, tay anh lại bá đạo ôm lấy cô.
“Đến tập đoàn Lý Thị.” Lý Thế Nhiên cúp máy, lạnh lùng nói.
Hứa Như nhíu mày: “Vậy em tự về nhà.”
Cô nói xong thì muốn mở cửa xuống xe.
Lý Thế Nhiên lại giữ chặt cổ tay của cô: “Anh có chuyện gấp cần xử lý, em ở bên kia chờ anh được không?”
Hứa Như không từ chối được.
Cô càng ngày càng không có cách nào từ chối Lý Thế Nhiên.
Nửa tiếng sau, xe từ từ dừng lại trước cửa của một tòa nhà cao vút.
Hứa Như từng đi qua đây, nhưng không ngờ lại là tập đoàn Lý Thị.
Khu vực này vẫn là khu vực trung tâm của CBD, xung quanh là sân vườn