Lý Thế Nhiên sa sầm mặt, cầm điện thoại nhưng một lúc lâu vẫn không nói gì.
“Ông biết cháu không muốn, nhưng mà đây là do tự cháu lựa chọn, đúng không?”
“Cháu đã biết, ông nội, ông cho cháu thêm thời gian một năm nữa.”
“Không được!” Lý Thành lạnh lùng phản bác.
“Nếu ông sốt ruột thì có thể đi tìm người khác.” Lý Thế Nhiên nói vậy rồi định cúp máy.
Lý Thành đành phải nhượng bộ: “Nửa năm!”
“Được ạ.”
“Tổng giám đốc Lý, lát nữa còn có một cuộc họp xuyên quốc gia.” Cao Bân đã đứng ở bên cạnh chờ nãy giờ, thấy Lý Thế Nhiên cúp điện thoại lập tức tiến đến nói.
Anh xua xua tay nói: “Bảo phó tổng giám đốc chủ trì đi.”
Nói xong, anh đi đến chỗ Hứa Như.
Cô đang ngồi trên sofa, đeo tai nghe xem video, không để ý Lý Thế Nhiên đang đến gần.
Mãi đến khi cánh tay bị ai đó nắm lấy, Hứa Như mới ngước mắt lên nhìn, nghe giọng nói trầm thấp của anh: “Về nhà.”
Hứa Như cười cười: “Anh bận xong rồi sao?”
Lý Thế Nhiên khẽ chau mày, lắc đầu.
Nhưng mà tối hôm nay anh đã có sắp xếp.
“Vậy anh cứ bận tiếp đi, em chờ anh.” Hứa Như cũng không muốn làm phiền công việc của anh.
Không ngờ Lý Thế Nhiên lại cứng rắn nắm tay cô: “Không muốn bận nữa, hôm nay còn có việc khác.”
Có việc?
Nửa tiếng sau, siêu xe chậm rãi chạy vào nhà họ Lý, nơi này chẳng phải là nhà tân hôn của cô và Lý Thế Nhiên sao?
“Sao lại đến đây?” Hứa Như vẻ mặt khó hiểu hỏi anh.
“Từ hôm nay trở đi, chúng ta dọn về đây ở.”
Hứa Như vừa vào cửa đã nhìn thấy một căn nhà xây thông cực đẹp, đồ dùng sinh hoạt cũng đã đầy đủ, Hứa Như dạo quanh một vòng, đồ của cô và Lý Thế Nhiên cũng đã được dọn về đây, được sắp xếp gọn gàng.
“Sao anh không nói trước với em một tiếng!” Được anh ôm, Hứa Như nói với giọng hưng phấn khó che giấu.
Tuy rằng bây giờ cô cũng đã ở quen trong biệt thự cũ của nhà họ Lý rồi, nhưng mà nơi đó lại quá lớn, có lúc mình cô ở nhà sẽ cảm thấy rất cô đơn, nhưng mà nơi này lại khác, nơi này có