Cuối tuần, Lý Thế Nhiên cùng Hứa Như về nhà thăm Tống Mỹ.
Lý Thế Nhiên đang bận rộn trong phòng bếp, còn Hứa Như thì bị Tống Mỹ gọi vào phòng.
“Con còn nhớ thằng bé Kỳ Chiến kia chứ?” Tống Mỹ hỏi.
Hứa Như nhíu mày, gật đầu đáp: “Lúc trước con từng xem mắt với anh ta, sao thế mẹ?”
“Nó sắp đính hôn rồi, lúc trước mẹ và mẹ cậu ta là bạn học, mẹ nhận được thiệp mời rồi, con đi thay mẹ nhé.” Tống Mỹ không quen tham dự những nơi thế này, nên định bảo Hứa Như đi thay bà.
Hứa Như mở thiệp mời ra, là lễ đính hôn của Kỳ Chiến và Tần Nhi, vào thứ bảy tuần sau.
Cô cũng không tính là thân quen với Kỳ Chiến, còn Tần Nhi thì cả hai người đều thấy ngứa mắt lẫn nhau.
“Hứa Như, đây là quà mẹ tặng lễ đính hôn của họ, đến lúc đó con tặng giúp mẹ là được.” Dứt lời, Tống Mỹ đưa cho cô một hộp quà.
Vì thế Hứa Như đành phải đi tới đó.
“Mẹ, quan hệ giữa mẹ và bà Kỳ rất tốt ạ?” Hứa Như hơi nghi ngờ hỏi.
“Lúc trước thì rất tốt.” Tống Mỹ cũng không muốn nói nhiều, ánh mắt lóe lên tia phiền muộn.
Hứa Như không hỏi thêm nữa, ăn cơm với Lý Thế Nhiên xong rồi quay về nhà họ Lý, cô không khỏi tò mò về món quà này.
Bình thường mẹ cô không có nhiều bạn, mấy năm gần đây càng sống cô độc một mình, càng có ít người có thể làm bà ấy để tâm thế này.
Chớp mắt đã tới thứ bảy, Lý Thế Nhiên có việc bận trong công ty, nên Hứa Như tới trang viên nhà họ Kỳ tham dự lễ đính hôn một mình.
Cô ăn mặc bình thường, thậm chí mặt còn không trang điểm, quả thật có chút không hợp với nơi này.
Nhưng cô nhớ mình chỉ tới đây tặng quà giúp mẹ cô thôi.
Trong phòng trang điểm ở nhà chính, Tần Nhi mặc váy cưới màu trắng tinh khiết, ung dung tao nhã đứng trước gương, nhưng vẻ mặt luôn trầm tĩnh như nước.
Cô đã từng có ý định chỉ lấy mình Trần Minh Thành, ngoài anh ra thì không lấy ai khác. Nhưng giờ, không phải cô không thể lấy người đàn ông khác.
Lúc này, ngoài cửa bỗng có một bóng người