“A!” Tần Nhi hô lên, đau đớn làm gương mặt của cô trắng bệch.
Tần Chính từ sau đi tới, nhìn thấy con gái đang bị uy hiếp thì tức giận quát Trần Minh Thành: “Cậu mau buông Tần Nhi ra ngay!”
Trần Minh Thành giận tím mặt, nhìn những vệ sĩ áo đen đang vây xung quanh, cửa duy nhất cũng bị chặn lại.
Ban công phía sau rất cao, nếu anh ta không muốn bị bắt thì chỉ cách nhảy từ ban công xuống.
Mắt thấy mấy tên vệ sĩ đang từng bước tiến lên, Trần Minh Thành giơ cao con dao trong tay, nói: “Đừng tới đây! Nếu không tôi sẽ dùng con dao này rạch vài nhát trên mặt con gái yêu của ông đấy.”‘
Tần Nhi đã sợ đến mức đứng không vững rồi, ánh mắt nhìn Trần Minh Thành tràn đầy thất vọng.
Cô và anh ta cực chẳng đã mới phải hủy hôn, vốn trong lòng vẫn còn chút áy náy, nhưng bây giờ thì chẳng sót lại chút gì.
“Trần Minh Thành, nhiều người như vậy, anh trốn không thoát đâu.” Tần Nhi tỉnh táo lại, nói.
Trần Minh Thành kéo cô lùi về sau từng bước một. Vệ sĩ cũng tiến lên theo. Tần Chính lo lắng nhìn con gái, vì con gái đang bị uy hiếp nên ông không dám hạ lệnh.
“Chú Tần, muốn tôi không làm con gái ông bị thương thì các người đừng có lại đây!” Trần Minh Thành yêu cầu, cuối cùng cũng lui đến ban công.
Tần Chính nhìn phía sau lưng của con gái đầy máu thì không nhẫn tâm, đành dặn dò vệ sĩ: “Tất cả đứng yên!”
Con dao của Trần Minh Thành vẫn dí sát vào người Tần Nhi. Sau khi nhảy được lên lan can thì anh ta hung hăng đẩy Tần Nhi ra, sau đó leo xuống.
Tần Nhi ngồi bệt trên mặt đất, thở hắt ra một hơi, không nhịn được mà nhìn về phía Trần Minh Thành. Nơi này chỉ cao mấy mét, anh ta xuống được dưới đất thì liền chạy biến mất tăm.
Tần Chính lập tức lạnh lùng phân phó: “Bao vây toàn bộ khu biệt thự cho tôi, phải tìm bằng được Trần Minh Thành!”
Ông bước nhanh tới chỗ con gái, hỏi: “Nhi à…”
Tần Nhi mặt trắng bệch, đưa lưng về phía gương xem xét vết thương của mình. May mà Trần Minh Thành không dùng lực mạnh nên