Lục Hoan bất ngờ, có điều rất nhanh khôi phục sự bình tĩnh vốn có: “Tổng giám đốc Lý, vậy tôi lập tức đi chuẩn bị.”
Thấy Lục Hoan rời khỏi, Lê Nhan Vinh tiến lại gần: “Cậu đang làm cái gì thế? Lục Hoan không phải cô gái bình thường.”
“Ừm, cho nên?” Lý Thế Nhiên biếng nhác dựa vào lưng ghế, ngữ khí lạnh nhạt.
“Cho nên cậu không phải nên dẫn Hứa Như đi, nếu như cậu tối nay xuất hiện cùng Lục Hoan thì không biết mấy phóng viên sẽ viết thành cái gì nữa!” Lê Nhan Vinh nhắc nhở.
Vốn dĩ lần trước buổi công bố của Lý Thị, Lý Thế Nhiên và Lục Hoan đã bị phóng viên gần như đều viết là vợ chồng rồi, nếu như thêm tối nay cùng nhau xuất hiện nữa…
Hừm, điều không phải càng khẳng định thân phận của Lục Hoan sao.
“Vậy cứ để phóng viên viết thôi.” Lý Thế Nhiên bày ra thái độ dửng dưng.
Lê Nhan Vinh tức giận đến mức muốn bỏ đi, anh ta còn tưởng Lý Thế Nhiên và Hứa Như rất ân ái, nhưng bây giờ hình như không phải như thế…
Chập tối, Hứa Như còn đang tăng ca, không bao lâu thì nhận được điện thoại của Lưu Thanh.
“Như, hôm nay không phải là tiệc rượu của Lý Thị, cậu sao không đến?”
Lưu Thanh đang tham dự cùng với Hướng Hoằng, biết Hứa Như không đến thì lo lắng, lập tức gọi điện đến.
“Tớ tối nay phải tăng ca.” Hứa Như nhíu mày.
“Tăng cái shit! Không được tăng ca, cậu không biết, bên cạnh Lý Thế Nhiên vậy mà dắt một thứ yêu diễm…”
Lông mày của Hứa Như càng nhíu chặt, mặt hàng yêu diễm?
Cô không khỏi nghĩ đến Lục Hoan.
“Tớ đã cự tuyệt Lý Thế Nhiên rồi, hơn nữa ngày mai phải đi công tác, tớ còn chuẩn bị tư liệu nữa.”
“Hứa Như, cậu có phải muốn tớ đích thân túm cậu đến không! Tớ thật sự không nhìn nổi nữa, cậu không biết cô gái kia, cô ta thật sự coi mình thành nữ chủ nhân rồi…”
Lưu Thanh còn chưa nói xong, điện thoại bỗng bị Hướng Hoằng lấy đi.
Cô ấy tức giận trừng mắt với anh ta, Hướng Hoằng trầm giọng nói: “Chuyện của người ta, em quản làm cái gì?”
“Như là bạn tốt của em, em sao có thể không quản!”
“Lục Hoan chỉ là bạn đồng hành của Lý Thế Nhiên, em nghĩ nhiều rồi.”
“Không được, Lý Thế Nhiên đã kết hôn rồi, bạn đồng hành cũng không được có!”
Hướng Hoằng nhíu mày, trực tiếp cất điện thoại của cô ấy vào trong túi của mình: “Em còn tiếp tục quậy phá, tôi đưa em ra ngoài.”
Lưu Thanh bị khí thế của anh làm cho hoảng sợ, cô ấy muốn ở lại xem Lý Thế Nhiên, cho nên cũng không dám nói nữa.
Lúc này, Dược Phẩm Thiên Nhất.
Đã là 8 giờ tối, Hứa Như thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi, lúc này điện thoại báo một tin nhắn tới.
Là Lưu Thanh gửi cho cô, là ảnh Lục Hoan khoác tay Lý Thế Nhiên nói chuyện với quan khách, Lục Hoan gần như cả người dựa vào trong ngực của Lý Thế Nhiên, rất là thân mật.
Sắc mặt của Hứa Như cứng đờ, rõ ràng đã nói với bản thân không để tâm, nhưng đáy lòng rốt cuộc vẫn rất khó chịu.
“Như, ở khách sạn Lý Hải, mau lên đây bắt gian!”
Khi đứng trước cửa khách sạn Lý Hải, Hứa Như mới hoàn hồn lại.
Rõ ràng đã nói không tới.
Đứng ở cửa, Hứa Như chần chừ không có bước vào, bên cạnh bỗng truyền đến giọng nói quen thuộc.
“Ủa, bà Lý sao một mình đứng ở đây?” Kỳ Chiến đến gần.
“Không gì cả.” Hứa Như nói, xoay người muốn đi.
Kỳ chiến lại cản cô lại, nhướn mày hỏi: “Tôi nhớ bên trong là tiệc rượu của Lý Thị, cô là bà Lý, tối nay không tham dự sao?”
Hứa Như trầm mặc, trong đáy mắt vụt qua ý lạnh.
“Tôi có tham dự hay không, hình như không có liên quan đến anh Kỳ?” Giọng nói của Hứa Như rất điềm tĩnh.
“Cô vẫn xa cách với tôi như vậy, tôi rất thương tâm.” Kỳ Chiến bày ra biểu cảm lạc lõng.
“Chúng ta vốn dĩ không thân, không phải sao?” Hứa Như không còn kiên nhẫn.
“Tôi đã cứu cô mấy lần, Hứa Như, tôi so với Lý Thế Nhiên càng đáng để dựa vào hơn, không phải sao?” Kỳ Chiến tiến sát, khoảng cách của hai người lập tức kéo gần lại.
Hứa Như cau mày, đáy mắt xuất hiện tia phòng bị: “Cho nên? Anh muốn nói cái gì?”
Kỳ Chiến mỉm cười thâm trầm: “Hứa Như, sau này cô sẽ cần tôi.”
Vừa dứt lời, Kỳ Chiến không tiếp tục nán lại nữa.
Hứa