“Ừm ừm, cô thật sự khác xa mười vạn tám nghìn dặm so với bà Lý trong tưởng tượng của tôi.” Lê Nhan Vinh thu hồi ánh mắt lại.
“Ờm, vậy anh cảm thấy bà Lý nên như thế nào?” Hứa Như hỏi.
Cô ngược lại muốn biết người bên cạnh của Lý Thế Nhiên suy nghĩ thế nào.
Lê Nhan Vinh xoa cằm, chỉ về dưới quầy bar ở cửa sổ sát đất, bên đó, Lý Thế Nhiên đang cùng một quản lý cao cấp nói chuyện, mà Lục Hoan ở bên cạnh rót rượu cho hai người, thỉnh thoảng cũng sẽ nói chuyện, rất dịu dàng.
Cô ta đứng ở bên cạnh của Lý Thế Nhiên, dường như mới là một cặp trời sinh.
Hứa Như đột nhiên mỉm cười: “Lục Hoan bất luận về ngoại hình hay năng lực, đều hơn tôi.”
“Cô ngược lại biết rất rõ, có điều tôi lại nghĩ thế này, Lý Thế Nhiên vốn chính là thông minh hơn người, 16 tuổi đã thi đỗ Harvard, 20 tuổi đã lấy được học vị thạc sĩ về ngoại khoa thần kinh, cũng hoàn thành rất nhiều cuộc phẫu thuật có độ khó cao, cậu ấy ở trong mắt tôi, trước giờ đều không có ai so sánh được, có lẽ cậu ấy cần tìm một sự cân bằng.”
Hứa Như nhíu mày, không có quá hiểu.
“Cô là người cậu ấy chưa từng tiếp xúc, cho nên sẽ có hứng thú với cô, trong 28 năm cuộc đời, cô gái ở bên cạnh Lý Thế Nhiên có ai không phải cao ráo xinh đẹp thông minh, cậu ấy đã quá chán rồi.”
Hứa Như: …
Cho nên đây là muốn gián tiếp chê cô sao?
Cô tốt xấu gì cũng có vóc dáng tiêu chuẩn, mặt mũi cũng thanh tú, còn thông minh… quả thực cần cải thiện.
Cô luôn cảm thấy bản thân mình không so sánh được, cũng chỉ là gia thế mà thôi.
Chỉ là, điều này trước nay không khiến cô tự ti.
Đã từng ngã quỵ trước Trần Minh Thành, cô không muốn tiếp tục rơi vào cái hố này nữa.
“Anh Lê, cảm ơn phân tích của anh, tôi dường như lại hiểu thêm được vài phần về Lý Thế Nhiên.” Hứa Như nghiêng đầu, đáy mắt lóe tinh quang.
Lê Nhan Vinh nheo mắt lại, vào thời khắc này, Hứa Như vẫn bình tĩnh ôn nhã, cô mặc bộ quần áo bình thường nhất, nhưng đứng trong đám người ăn mặc sang trọng trang điểm lộng lẫy, lại rất sạch sẽ đơn thuần, khí chất xuất chúng.
Anh ta thu hồi ánh mắt, cánh môi mỏng khẽ nhếch lên.
Thấy Hứa Như đã đến, đáy mắt của Lưu Thanh liền sáng lên, lập tức bước tới.
“Như, tôi lo lắng chết đi được!”
“Tớ còn không lo lắng, cậu lo lắng cái gì?” Hứa Như bất giác mỉm cười.
“Tớ đây không phải sợ có người muốn câu dẫn bác sĩ Lý sao! Cậu không biết cô gái đó, cậu nhìn bộ lễ phục của cô ta đi, sau lưng đều lộ ra hết, còn cái dây áo hờ hững sắp rơi xuống đến nơi, đây còn không phải câu dẫn sao!” Lưu Thanh tức giận nói.
Hứa Như ngược lại không quá chú tý, lúc này nhìn qua, da của Lục Hoan rất trắng, mái tóc dài hơi xoăn, buông hờ trước ngực, tao nhã lại gợi cảm vô cùng.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Hứa Như, Lục Hoan nhìn qua, ánh mắt của hai cô gái giao nhau.
Hứa Như nhàn nhạt nhếch môi, rất nhanh thu hồi ánh mắt.
Chỉ là, có thể không chú ý Lục Hoan, lại không thể không chú ý vào người đàn ông mạnh mẽ bên cạnh cô ta.
Ánh mắt của cô dường như bị ghim lại, trong đám đông, gương mặt đó vẫn tuấn tú quá mức, rõ ràng khoảng cách không gần, nhưng dưới ánh đèn dịu nhẹ, anh vẫn hấp dẫn người khác như thế.
Dưới chiếc quần tây màu đen là đôi chân dài thẳng, gọn gàng sạch sẽ, chiếc áo sơ mi cao cấp cùng màu, giá trị cao.
Anh chỉ đứng ở đó, cho dù không nói chuyện, cũng khiến người khác không thể không chú ý đến anh.
Cao quý kiêu ngạo, tuấn tú lạnh lùng, toàn thân trên dưới đều tỏa ra khí thế cao cao tại thượng hơn người.
Mà Lục Hoan ở bên cạnh anh, thậm chí không chút phản cảm, cô ta mặc bộ lễ phục màu trắng thuần, trang điểm tinh tế, khí chất xuất chúng, là cô gái trong số ít có thể xứng với Lý Thế Nhiên.
Chỉ là Lý Thế Nhiên từ đầu chí cuối lạnh nhạt, đối với mấy câu nói của Lục Hoan cũng không có trả lời, lãnh đạm uống rượu, nhìn không ra cảm xúc thật của anh.
Lục Hoan rõ ràng đã sớm quen biết cảnh này,