Có người so với Trần Minh Thành lại càng nhanh hơn một bước, Hứa Như hơi nghiêng người đụng phải một thân ảnh quen thuộc, hơi thở mát lạnh thổi tới, vòng eo thon của cô bị ôm lấy.
Tay Trần Minh Thành bị chặn lại, lạnh lùng ngước mắt, ánh mắt lạnh lẽo của Lý Thế Nhiên khiến anh ta rùng mình.
“Tổng giám đốc Trần muốn làm gì vợ tôi vậy, hả?” Giọng nói của Lý Thế Nhiên không mang theo một chút độ ấm.
Trần Minh Thành nhíu mày, lui về phía sau nửa bước, rốt cuộc vẫn kiêng kỵ Lý Thế Nhiên.
“Tôi không có ý gì khác, chỉ là tôi và Hứa Như trong quá trình hợp tác xảy ra bất đồng, anh Lý không nên dính vào thì tốt hơn.” Trần Minh Thành lạnh lùng nói.
“Trần Minh Thành, yêu cầu của anh tôi sẽ không đáp ứng, nếu như anh nhất định phải bội ước, Dược phẩm Thiên Nhất sẽ đem trách nhiệm truy cứu tới cùng.” Dứt lời, cô cất bước rời đi trước.
Ra cửa, Hứa Như mới dừng bước, Lý Thế Nhiên vẫn luôn ôm cô.
Cô ngước mắt: “Sao anh lại đến đây…”
Vừa rồi khi nhìn thấy Lý Thế Nhiên, cô còn có chút không tin.
“Bà Lý ở đây, anh không yên tâm.” Giọng nói của Lý Thế Nhiên trầm thấp ôn hòa.
Như tiếng đàn Cello lay động trái tim Hứa Như.
Trái tim cô khẽ nhúc nhích, bĩu môi: “Có cái gì không yên lòng…”
“Trần Minh Thành lại có thể tìm được chỗ dựa, anh đã đánh giá thấp hắn ta.” Lý Thế Nhiên cau mày.
Trong khoảng thời gian này anh vẫn luôn không tra được hành tung của Trần Minh Thành, không ngờ lại là ở thành phố B.
Thành phố B, nhà họ Kỳ gần như thống trị tất cả.
Đáy mắt hung ác nham hiểm của anh dần dần tràn ngập.
“Gần đây tin tức Mỹ Thông là thuốc giả lan truyền, có khi nào liên quan đến hắn ta không?” Hứa Như hỏi.
Mặc dù vừa rồi Trần Minh Thành phủ nhận, nhưng chuyện này xảy ra quá đột ngột, hơn nữa vừa rồi biểu lộ của Trần Minh Thành đối với cô đầy ý hận như vậy, có chuyện gì không làm được…
Chỉ là chuyện Mỹ Thông, dường như nhằm vào Dược phẩm Thiên Nhất, hơn nữa chuyện này cho dù thế nào cũng tổn hại đến quyền lợi của các nhà phân phối, mà bây giờ Trần Minh Thành nhà phân phối lớn nhất của tập đoàn Bác Thông.
“Không phải hắn ta thả ra.” Lý Thế Nhiên lắc đầu.
Hứa Như nhìn sắc mặt âm trầm của anh, vậy là Lý Thế Nhiên đã tra ra được?
Nhưng thấy anh không nói, Hứa Như cũng không hỏi.
Trở lại khách sạn, Hứa Như mới biết hôm qua Lý Thế Nhiên đã đến, hơn nữa vẫn ở trong cùng một quán rượu với cô.
Mà lúc này, tất cả hành lý của cô vào buổi sáng hôm nay đã được đưa sang phòng tổng thống của Lý Thế Nhiên.
Hứa Như nhìn căn phòng quá mức xa hoa ở trước mắt, lại nhìn người đàn ông bên cạnh, đây là… Mưu đồ đã lâu?
Thấy Hứa Như ngây người, Lý Thế Nhiên xoa xoa đầu cô, môi mỏng nở ra một nụ cười lười biếng: “Ừm?”
“Lý Thế Nhiên, em còn xuống dưới ở cùng Lưu Thanh, không thể để cô ấy một mình…”
“Vậy nên em sẵn sàng để anh một mình?” Lý Thế Nhiên ôm cô vào lòng, giọng nói trêu chọc.
Gương mặt Hứa Như ửng đỏ, người đàn ông này sao lại giống như đang làm nũng với cô vậy…
“Nhưng bọn em phải bàn bạc chuyện của công ty.” Hứa Như khó xử.
Hơn nữa bây giờ, cô dường như không qua muốn ở bên Lý Thế Nhiên…
Vô thức, cô muốn giữ một khoảng cách với anh.
“Anh có nói không cho phép các em liên lạc với nhau sao? Chỉ là trong khoảng thời gian này, em chỉ có thể ở chỗ này, đây là mệnh lệnh.” Giọng nói của Lý Thế Nhiên mạnh mẽ, không thể từ chối.
Hứa Như còn đang do dự thì lúc này điện thoại di động reo lên, chính là Lưu Thanh gọi đến.
“Như Như, cô bị người ngoài hành tinh bắt cóc à?” Giọng nói kinh ngạc của Lưu Thanh Truyền đến.
Lần này tới, tất cả đồ đạc của Hứa Như đều không thấy, đến ngay cả giường của cô cũng đều dọn dẹp sạch sẽ.
“Bị một con heo độc tài bá đạo bắt cóc!” Hứa Như không khỏi tức giận nói.
“Phốc phốc!” Lưu Thanh không khỏi bật cười, rất nhanh liền hiểu: “Tổng giám đốc Lý đến đây sao? Chắc là lo lắng cho cô!”
“Tôi có cái gì mà phải lo lắng…” Hứa Như hơi quẫn.
“Ông xã luôn luôn quan tâm lo lắng cho bà xã!” Lưu Thanh cười nói, nhớ tới chuyện ngày hôm nay, hỏi: “Hôm nay phía Trần