Hứa Như cầm tài liệu lên, phía trên là tin tức điều tra gần đây liên quan đến việc phát tán thuốc giả của Mỹ Thông, các thông tin đều chứng tỏ rằng Tần Nhi không tránh khỏi việc có quan hệ.
Là cô ta.
Nghĩ đến việc ba ngày trước cô ta ngăn cản Lâm Na và Dược phẩm Thiên Nhất ký hợp đồng, cô không ngờ cô ta lại cất tâm tư như vậy.
Vậy tại sao cô ta lại làm điều này?
Tần Nhi và Dược phẩm Thiên Nhất, dường như không có liên quan gì đến nhau.
Trong lúc thất thần, Lý Thế Nhiên đã cúp điện thoại, ngồi xuống bên cạnh cô: “Tin tức về thuốc giả của Mỹ Thông, không thoát được việc liên quan đến Tần Nhi.”
Hứa Như quay đầu nhìn anh, bàn tay có chút run rẩy.
Chẳng lẽ Tần Nhi là vì khó chịu với cô, nên mới nói xấu Dược phẩm Thiên Nhất như vậy?
Lý Thế Nhiên rõ ràng là hiểu ý của cô, khuôn mặt thâm thúy nhăn lại: “Chuyện này đương nhiên không thể nào chỉ có một mình Tần Nhi bày ra, liên quan rấy nhiều đến giới kinh doanh và chính trị, bối cảnh của Tần Nhi không đủ.”
“Anh còn nghi ngờ ai?”
“Tạm thời anh vẫn chưa có đủ bằng chứng, nhưng nếu Tần Nhi cũng tham dự ở trong đó, cứ thuận theo manh mối này thì sẽ tra được.” Lý Thế Nhiên lạnh lẽo nheo lại mắt.
“Tần thị trước đó sớm đã bị Kỳ thị thu mua, mà Tần Nhi lại là vị hôn thê của Kỳ Chiến, nếu như cô ta không có khả năng, vậy cũng chỉ có thể là Kỳ Chiến đang giúp cô ta.” Hứa Như phân tích nói.
Ánh mắt Lý Thế Nhiên lóe sáng lên: “Bà Lý thật là thông minh!”
Hứa Như tức giận lườm anh, cô vốn không ngu ngốc!
“Em chỉ suy đoán, nhưng em lo rằng cô ta đang nhằm vào em.” Hứa Như nắm chặt lòng bàn tay.
“Cô ta dám nhằm vào em, anh sẽ để cô ta phải trả giá đắt!” Giọng nói Lý Thế Nhiên rõ ràng là rất lạnh lùng đạm mạc, nhưng vẫn khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Đáy lòng Hứa Như không nói rõ là có cảm giác gì, giữa cô và Tần Nhi sớm đã liên lụy đến quá nhiều chuyện, địch ý của cô ta đối với cô, dường như không chỉ là vì Trần Minh Thành.
Vì đã quá khuya, phòng ăn trong khách sạn đã đóng cửa, hai người đi ra đường, ở đây cũng không phải khu buôn bán sầm uất, chỉ có vài hàng quán nhỏ vẫn đang lớn tiếng với khách hàng.
Nghĩ đến thân phận tôn quý của Lý Thế Nhiên, có lẽ sẽ không ngồi ở bên đường để ăn gì đó với cô…
Hình ảnh kia Hứa Như không dám nghĩ đến.
“Hình như không có đồ ăn.” Hứa Như kéo anh trở về.
“Ăn nhưng đồ ăn mà em muốn!” Lý Thế Nhiên không cho nói xen vào.
Vừa rồi những cảm xúc trong đáy mắt của Hứa Như đều đã bị anh thu hết vào trong mắt.
Hứa Như nhíu mày, chỉ vào quán đồ nước phía đối diện: “Anh chắc chắn?”
Quả nhiên, sắc mặt người nào đó đen xì lại.
Nhưng vừa quay người trở lại khách sạn, Lý Thế Nhiên lại bá đạo ôm eo của cô, kéo cô đến ngồi vào trong quán đồ nướng.
Lý Thế Nhiên thân hình cao lớn, ngồi ở trên cái ghế nhỏ ven đường trông rất kỳ quặc.
Đặc biệt là cái chân kia không thể gấp lại, gần như là chạm vào chân của Hứa Như.
“Hay là chúng ta gói về ăn?” Hứa Như nhìn anh.
“Không cần.” Giọng điệu Lý Thế Nhiên có chút lạnh lùng cao ngạo.
Hứa Như cũng không quan tâm đến anh, tự lo gọi những món mình thích ăn, sau đó đưa menu cho Lý Thế Nhiên.
Anh không nhìn, để Lý Thế Nhiên gọi món.
“thịt nạc, thận gà, dồi…” Chủ quán xác nhận đồ ăn mà Hứa Như đã gọi.
Vẻ mặt luôn lạnh lùng của Lý Thế Nhiên trầm xuống, cuối cùng cầm menu trước mặt lên.
Một lúc lâu sau, anh mới nặng nề mở miệng: “Cho tôi một phần mì sợi.”
“Anh không thích ăn đồ nướng sao?” Hứa Như hỏi anh.
Ánh mắt Lý Thế Nhiên rơi vào chiếc vỉ nướng thịt cách đó vài mét, lửa rất lớn, mùi hướng xông vào mũi cũng rất thơm, nhưng nhìn nơi này có chút dơ dáy bẩn thỉu, rốt cuộc anh cũng hoàn toàn trầm mặt xuống.
Đặc biệt là… Ở bên chân chủ quán còn có một con sinh vật đi ngang qua.
Lý Thế Nhiên gần như lập tức đứng lên, chụp lấy cổ tay Hứa Như rồi đưa cô rời đi.
Hứa Như mơ màng, đúng lúc này chủ quán gào to: “Đã nướng xong rồi,