Tim Hứa Như đập thình thịch, tay bị Lý Thế Nhiên giữ chặt, hoàn toàn không đẩy anh ra được.
Sau một lúc lâu, Hứa Như cảm thấy sắp nghẹt thở rồi, người đàn ông này mới bỏ qua cho cô.
“Lý Thế Nhiên, anh quá đáng!” Hứa Như càng tức giận hơn, đưa lưng về phía Lý Thế Nhiên, dáng vẻ không muốn thấy anh.
Lý Thế Nhiên lại đột nhiên bế cô lên, Hứa Như bị anh bế tới trên sofa bên ngoài, phía trước, đồ ăn mê người như đang gửi lời mời với cô.
Cô nuốt nước miếng, bụng phát ra tiếng “ọt ọt”.
“Bà Lý, em giận anh, nhưng cũng đừng làm khó mình, được không?” Lý Thế Nhiên để gà rán xuống trước mặt cô.
Hứa Như rũ mắt, há miệng cắn một cái, hương vị thơm giòn quanh quẩn giữa môi với răng, cực kỳ thoả mãn.
Hứa Như rất đói bụng, gần như ăn hết một nửa đồ ăn trên bàn, Lý Thế Nhiên ăn ít hơn, chỉ mấy miếng bít tết, rượu vang đỏ bên cạnh tản ra mùi thơm nồng nàn.
“Lý Thế Nhiên, anh ăn hết cái này đi.” Hứa Như thấy anh không ăn bao nhiêu bèn cắt miếng bít tết cho anh.
Lý Thế Nhiên đang xem tài liệu trên tay, nghe vậy thì nâng mắt, ra hiệu cô đút cho mình.
Hứa Như cúi đầu, tay hơi run lên.
Hai người vốn ngồi trên sofa, không cách nhau quá xa, lúc này người đàn ông mặc áo sơ mi đen thuần, mở hai cúc áo để lộ cơ ngực hoàn mỹ, lên trên, khuôn mặt anh tuấn mang theo nụ cười nhạt, cực kỳ quyến rũ.
Hứa Như không nhịn được nhìn chăm chú, mặt ửng đỏ, buông dao nĩa xuống.
“Anh thích ăn thì tự ăn.” Dứt lời, xoay người muốn trở về phòng ngủ.
Nhưng mới vừa đứng dậy, tay đột nhiên bị Lý Thế Nhiên giữ chặt, cô đứng không vững, lảo đảo ngã vào lòng anh.
Hơi thở mát lạnh của người đàn ông lập tức đánh úp lại, Hứa Như trợn to mắt.
“Bà Lý, em đang quyến rũ anh hả?” Lý Thế Nhiên nhíu mày.
“Em đâu có.”
“Khi nãy em cứ nhìn anh mãi, anh sẽ nghĩ nhiều đó.” Giọng nói Lý Thế Nhiên hơi khàn khàn.
Hứa Như hơi lúng túng, thật sự là Lý Thế Nhiên rất có sức quyến rũ…
Tay anh ôm lấy eo nhỏ của cô, cô nằm nhoài trên người anh, lúc này áo ngủ mở rộng, tất cả phong cảnh đều in sâu vào đáy mắt người đàn ông.
Ngọn lửa trong mắt anh ngày càng không che đi được.
Hứa Như cảm nhận được rõ ràng, gần như lập tức ngồi dậy: “Anh ăn nhanh đi, ăn xong thì nghỉ ngơi sớm một chút.”
Dứt lời, cô gần như bỏ chạy về phòng ngủ.
Lý Thế Nhiên rũ mắt, hơi thở thơm mát của Hứa Như khi nãy vương vấn xung quanh, rất lâu không tan.
Người đàn ông thưởng thức bít tết Hứa Như vừa cắt, đáy mắt hiện lên mấy phần ý cười.
…
Khách sạn Hằng Tín.
Tần Nhi đi dạo phố với Lâm Na xong, cô ta mua được không ít chiến lợi phẩm, tâm trạng rất tốt.
Mới vừa đi lên phòng, chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng trước cửa.
Cô ta run rẩy, đáy mắt chợt loé qua ánh sáng yếu ớt.
“Trần Minh Thành, có chuyện gì sao?”
“Có.” Trần Minh Thành kiềm nén cảm xúc giận dữ.
“Cho nên, anh muốn đi vào à?” Tần Nhi mở cửa phòng, ra hiệu mời.
Trần Minh Thành nheo mắt, sải đôi chân dài.
“Em có biết mình đang làm cái gì không!” Vừa vào cửa, Trần Minh Thành tức giận nói.
Tần Nhi tỏ vẻ vô tội nhìn anh ta: “Tôi làm cái gì mà khiến anh tức giận vậy?”
“Em ở bên ngoài nói xấu Mỹ Thông là thuốc giả, em cho rằng người của Dược Phẩm Thiên Nhất tra không ra à?” Giọng nói của Trần Minh Thành cực kỳ lạnh lùng.
Tần Nhi cười ngồi xuống sofa, dáng vẻ không để tâm: “Điều tra ra thì sao?”
“Bọn họ sẽ không bỏ qua cho em đâu.” Trần Minh Thành sa sầm mặt.
“Đừng nói anh… đang lo lắng cho tôi nhé?” Tần Nhi nhíu mày, nụ cười càng tươi hơn.
“Phải, anh lo lắng cho em.” Trần Minh Thành không phủ nhận.
“Vì sao em phải làm vậy? Kỳ Chiến cũng biết à?”
“Kỳ Chiến?” Tần Nhi nhíu mày, dường như không muốn nghe đến cái tên này lắm: “Liên quan gì đến anh ta.”
Trần Minh Thành khống chế cảm xúc ngồi xuống bên cạnh Tần Nhi, đưa tay ôm cô ta: “Nhi, trước khi em làm bất cứ chuyện gì, có thể nói trước với anh không?”
“Nói với anh? Vì sao, giữa chúng ta có quan hệ gì?” Tần Nhi nheo mắt, lạnh lùng hỏi.
“Chúng