“Cậu! Lý Thế Nhiên, cậu đúng là trọng sắc khinh bạn, Hứa Như cũng không phải hoa trong nhà kính, cậu nên rèn luyện cô ấy nhiều hơn!” Hướng Hoằng trầm giọng.
“Đương nhiên tôi sẽ cho cô ấy rèn luyện, cậu lo lắng cái gì? Hoạ cậu tự gây nên thì tự đi mà xử lý.” Lý Thế Nhiên hờ hững nói.
Hướng Hoằng bị nghẹn họng không phản bác được, phẫn nộ cúp máy.
Lý Thế Nhiên nhìn tài liệu trước mắt rồi gọi cho Cao Bân: “Hai ngày nay Kỳ Chiến có động tĩnh gì không?”
“Hôm nay anh ta vừa xuống máy bay thì cho trợ lý tới bệnh viện Nhân Dân thăm mấy bệnh nhân vì dùng sai thuốc mà bị bệnh.”
“Dùng sai thuốc gì?” Lý Thế Nhiên nheo mắt.
“Vẫn chưa tra được, có lẽ là thuốc do Kỳ thị nghiên cứu.” Cao Bân nói.
“Lập tức điều tra.” Lý Thế Nhiên lạnh mặt.
Đã một tuần trôi qua từ khi có bài báo nghi ngờ Mỹ Thông là thuốc giả, mỗi ngày Dược Phẩm Thiên Nhất đều đưa ra các biện pháp ứng đối, cuộc họp báo hôm nay là để chính thức làm sáng tỏ bài báo kia.
Toàn bộ những người quan trọng phụ trách Mỹ Thông từ nghiên cứu sáng chế cho tới tiêu thụ đều có mặt, Hứa Như vẫn không liên lạc được với Lưu Thanh mà bản thảo phát biểu vẫn đang trong tay cô.
Hướng Hoằng đã tới từ sớm, thấy Hứa Như thì trầm giọng hỏi: “Lưu Thanh vẫn chưa có tin tức gì sao?”
Hứa Như lắc đầu, nhìn thấy sắc mặt Hướng Hoằng trầm xuống.
Nếu không phải anh ấy thì bây giờ Lưu Thanh cũng không mất tích.
“Tổng giám đốc Hướng cũng không biết tung tích của cô ấy sao?” Hứa Như lạnh lùng hỏi.
Hướng Hoằng trầm mặt, sự bực bội trong đáy mắt dần lan ra.
“Lát nữa cô thay Lưu Thanh lên phát biểu, những chuyện khác giao cho tôi.”
Hứa Như dừng lại, nhìn bản thảo phát biểu, nghĩ tới lát nữa phải đối mặt với phóng viên, lòng bàn tay cô không khỏi đổ mồ hôi.
Những hình ảnh vụn vặt quá khứ dần hiện lên trong đầu cô.
“Hứa Như, thành phần Magnesium Stearate trong thuốc viêm mũi của luận văn, em trình bày rõ một chút.”
“Phần trình bày của em và điều thể hiện trong luận văn không tương xứng, tôi đang nghi ngờ luận văn của em không phải do em viết.”
“Xác suất trùng lặp cao tới 100%, luận văn của em được chép từ đâu ra vậy?”
“…”
Từng âm thanh chất vấn vang lên bên tai, đối mặt với hơn mười giáo viên ngồi trước mặt, tầm mắt Hứa Như dần trở nên mơ hồ.
“Hứa Như, em không thông qua bảo vệ luận văn.”
“Hứa Như, đến luận văn tốt nghiệp mà em cũng dám đi chép, nhà trường sẽ không để cho em tốt nghiệp…”
…
“Hứa Như!” Bên tai bỗng vang lên giọng nói trầm thấp, Hứa Như mới hoàn hồn.
Sắc mặt cô đã trắng bệch, ngước mắt lên nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hướng Hoằng.
“Lời tôi vừa nói cô nhớ hết chưa?”
Hứa Như mờ mịt, vừa nãy Hướng Hoằng đã nói gì?
“Được rồi, cô đi chuẩn bị đi, lát nữa nhớ đừng có nói linh tinh.”
Dứt lời Hướng Hoằng đã đi vào sảnh yến hội.
Hứa Như rũ mắt, siết chặt bản thảo phát biểu trên tay, hít sâu một hơi nhưng vẫn khó mà bình tĩnh.
Cô xoay người đi vào sảnh yến hội, phóng viên đã tới không ít, phải đến mấy trăm người, Hướng Hoằng đã bị đám phóng viên vây quanh, tình cảnh này lát nữa sẽ chỉ thêm thu hút.
“Hứa Như, lại gặp nhau rồi.” Lúc này sau lưng truyền tới giọng nói quen thuộc.
Hứa Như nhíu mày, không quay người lại.
Kỳ Chiến đã tới trước mặt cô: “Xem ra lát nữa cô sẽ lên phát biểu.”
Anh ta nhìn bản thảo phát biểu trong tay cô.
“Thế thì sao?” Giọng điệu Hứa Như lạnh lùng.
Hai tay Kỳ Chiến đút túi quần, môi mỏng hơi cong lên: “Cô có thể ứng phó những câu hỏi hùng hổ doạ người của những phóng viên kia không?”
“Kỳ Chiến, anh tới để chế nhạo tôi à?” Hứa Như giận dữ nhìn anh ta.
“Đương nhiên không phải, tôi chỉ quan tâm cô, không ai biết lát nữa sẽ xảy ra biến cố gì, tôi khuyên cô đừng lên sân khấu.” Kỳ Chiến híp mắt.
Hứa Như hồ nghi nhìn anh ta, ánh mắt trở nên sắc bén: “Lát nữa sẽ có biến cố gì?”
“Làm sao tôi biết được? Tôi chỉ đoán thôi.”
“Anh biết gì rồi?” Hứa Như truy hỏi.
Kỳ Chiến muốn làm gì?
Cô không khỏi hơi căng thẳng.
Vốn dĩ Mỹ Thông bị tung tin thuốc giả