“Tôi không nói bậy, cô xem chồng tôi đi, chính vì dùng thuốc của các người mà cả khuôn mặt đều cứng lại!” Người nhà bệnh nhân la hét, đỡ lấy người đàn ông trước mặt ngồi trên xe lăn.
Lập tức có phóng viên đi đến phỏng vấn.
“Ba tháng trước, chúng tôi đã kí thỏa thuận thử thuốc với dược phẩm Thiên Nhất, vốn dĩ chúng tôi rất tin tưởng loại thuốc này, chồng tôi đã bị liệt dây thần kinh mặt nhiều năm rồi, quả thật loại thuốc này mới dùng thì rất hiệu nghiệm, nhưng hiện tại tác dụng phụ lại rất nghiêm trọng…”
Khung cảnh dần dần rơi vào hỗn loạn, sự chú ý của các phóng viên bị chuyển hướng qua người nhà bệnh nhân, một vài người cán bộ vẫn đang ở trên sân khấu, nhưng lại không có ai nghe lời giải thích của bọn họ.
Hứa Như vội vã đi đến, nhưng vì các phóng viên đang chen chúc nhau nên cô vẫn chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì.
Nhìn thấy đám phóng viên đang lùi lại, Hứa Như bỗng bị đám người xô đẩy, không đứng vững thiếu chút nữa bị ngã, may thay có một cánh tay vững chắc ôm lấy cô.
Kỳ Chiến đang ở đằng sau của Hứa Như, khóe môi mỏng vẫn mang theo ý cười hời hợt: “Cẩn thận.”
Hứa Như ngay lập tức đẩy anh ta ra, giận giữ nhìn chằm chằm anh ta: “Là do anh sắp xếp phải không! Những bệnh nhân và người nhà bệnh nhân này làm sao đột nhiên tới đây được!”
Kỳ Chiến híp mắt, sắc mặt lạnh lùng: “Hứa Như, sao cô thích đắc tội với tôi vậy, ở trong mắt cô, tôi giống như người xấu không thể tha thứ sao?”
“Vậy sao anh biết trước chuyện này sẽ xảy ra?” Hứa Như chất vấn.
“Tôi chỉ nhắc nhở cô, về phần có xảy ra chuyện này hay không, tôi cũng chỉ đoán mò thôi.”
Hứa Như tức giận, người đàn ông này… rõ ràng là có chuẩn bị mà đến.
“Việc hiện giờ cô nên làm đó là giải quyết chuyện này đi, chứ không phải là chất vấn tôi.” Kỳ Chiến khẽ vỗ bả vai của cô.
Bị Hứa Như chán ghét mà tránh né, ý lạnh trong đôi mắt của anh ta càng dày thêm.
Lúc này, Hướng Hoằng đã biến mất được hai tiếng đang từ bên ngoài đi vào, vệ sĩ mở đường cho anh ta, anh ta đi đến chỗ của bệnh nhân.
Thư ký ở phía sau cầm hồ sơ bệnh án, đôi mắt sắc bén của anh ta híp lại.
“Mọi người chớ nóng vội.” Anh ta giơ tay lên, bảo mọi người yên lặng lại.
“Về việc hiệu quả thử thuốc của vài bệnh nhân này đều đã ghi rõ ở trong bệnh án, còn di chứng xuất hiện hiện giờ của bệnh nhân không phải do loại thuốc này gây nên.”
Nói xong, anh ta bảo thư ký đưa bệnh án lên máy chiếu, trên màn hình lập tức hiện lên thông tin cụ thể về bệnh án.
“Bệnh án của các người là giả, đây không phải là bệnh án của chồng tôi!” Lập tức có người phản ứng lại, phẫn nộ nói.
“Thứ ở trên tay cả mọi người mới là giả, tôi nghĩ vài bệnh nhân này đã bị ai đó xúi giục, nói với phóng viên đi, là ai đưa bệnh án này cho mọi người, và là ai sai mọi người bôi nhọ danh tiếng của dược phẩm Thiên Nhất.”
Giọng nói của Hướng Hoằng lạnh lùng, nghiêm túc nói từng chữ.
Sắc mặt của người nhà bệnh nhân trắng bệch, đôi mắt hiện lên sự hỗn loạn: “Anh ta đang nói láo!”
Mà lúc này, Hứa Như đã chen được vào trong đám người, cô cầm bệnh án của bệnh nhân lên xem, phát hiện không có chữ kí của bác sĩ điều trị chính.
Cô giơ bệnh án ra trước mặt các phóng viên: “Bệnh án không có chữ ký của bác sĩ và cũng không phải là bệnh án thông dụng của bệnh viện, trình độ tung tin đồn của các người có phải là quá thấp rồi không?”
“Cô là ai…Cô nói bậy gì đó… triệu chứng của chồng tôi vẫn chưa được chữa khỏi, mà càng ngày càng nghiêm trọng, đó là do dùng thuốc của các người!”
“Trong bệnh án ghi nhiều loại thuốc như vậy, tại sao chị cứ một mực cho rằng chính Thiên Nhất làm cho bệnh tình của chồng chị càng ngày nghiêm trọng hơn?”
“Chồng tôi sau khi dùng Thiên Nhất mới xuất hiện tình trạng như vậy, những bệnh nhân khác cũng vậy!”
Có hai bệnh nhân khác cũng đã uống Thiên Nhất ở đây, Hứa Như vừa muốn mở miệng thì Hướng Hoằng đã nói trước: “Về tình trạng của các bệnh nhân này thay vì vu khống mà không có bằng chứng ở đây thì chi bằng nên kiểm tra càng sớm càng tốt về loại thuốc nào đã gây ra triệu chứng như vậy, rất nhiều thí nghiệm đã chứng