Quay về nhà họ Lý, bởi vì chuyện xảy ra gần đây mà đã lâu Hứa Như không được nghỉ ngơi thoải mái, vừa về đến nhà nằm luôn lên ghế sofa.
Nhưng hôm nay người giúp việc lại không đến, trong nhà không có cơm tối.
Tất nhiên Lý Thế Nhiên cũng bận rộn cả ngày, nhìn dáng vẻ Hứa Như mệt mỏi chỉ muốn ngủ, vẻ cưng chiều dần dần bao phủ cả đáy mắt.
Anh dựa vào cơ thể mềm mại của cô, cúi đầu hôn lên mắt cô, nhỏ giọng nói: “Tối nay muốn ăn gì?”
Hai mắt Hứa Như sáng lên: “Anh nấu cơm à?”
Lâu lắm rồi cô không được ăn cơm Lý Thế Nhiên nấu.
“Ừ, muốn ăn gì?” Lý Thế Nhiên kiên nhẫn hỏi.
Hứa Như nghiêm túc suy nghĩ, vốn là muốn ăn đồ ăn thường ngày, nhưng nghĩ đến Lý Thế Nhiên cũng rất mệt mỏi, thôi vậy.
“Nấu mì là được rồi.” Cô nháy mắt.
“Ngoan ngoãn chờ đây.”
Hứa Như gật đầu, chỉ là cuối cùng vẫn không chống lại được cơn buồn ngủ, không bao lâu đã thiếp đi trên ghế sofa.
Một lát sau, bỗng nhiên cơ thể lơ lửng giữa không trung, Hứa Như run rẩy, mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Đối mặt với khuôn mặt đẹp trai của Lý Thế Nhiên, cô kinh ngạc thốt lên một tiếng, lúc này mới phát hiện Lý Thế Nhiên đã ôm cô đi vào phòng ngủ.
“Ngủ đủ rồi?” Anh hỏi, nóng bỏng chất chứa trong đáy mắt lan ra.
Hứa Như lắc đầu, mặc dù rất đói nhưng cô lại càng buồn ngủ hơn.
“Vậy thì ngủ thêm một lát.” Dứt lời, Lý Thế Nhiên cũng lên giường theo, ôm cô vào trong ngực.
Hứa Như vừa nhắm mắt lại lần nữa, những nụ hôn dày đặc rơi xuống cổ, tai, mũi, bờ môi, sau đó tùy ý phác họa lại đường nét bờ môi cô, rồi một đường hướng thẳng xuống dưới…
Hứa Như ‘ưm’ một tiếng, cánh tay vô ý thức chống lên lồng ngực người đàn ông, cơ thể cuộn lại, nhưng vẫn không thể chạy thoát khỏi tấn công của Lý Thế Nhiên.
Anh quá quen thuộc cơ thể cô, dễ dàng khiến cho cơ thể cô mềm oặt, chỉ có thể để anh bắt nạt…
“Sao anh có thể như thế chứ…” Giọng nói của Hứa Như mềm mại như nước, ôm lấy cổ Lý Thế Nhiên, cô mở mắt ra.
Cô còn tưởng rằng có thể ngủ ngon một giấc!
“Bà Lý, anh nhớ em lắm.” Anh khàn khàn nói, vừa chạm vào cơ thể cô đã mất kiểm soát, chỉ muốn mạnh mẽ chiếm lấy cô làm của riêng.
Hứa Như nào có thể chống cự, hơn nữa đã lâu rồi hai người không thân thiết, thật ra, cô cũng rất muốn anh…
…
Mãi đến mười giờ tối hai người mới bắt đầu ăn bữa tối, mì đã lạnh từ lâu, Lý Thế Nhiên nấu lại hai bát, cách cửa sổ thủy tinh, cô nhìn bóng hình bận rộn của người đàn ông trong phòng bếp, càng nhìn lại càng say mê.
Tổng giám đốc Lý Thị thường ngày kiêu ngạo lạnh lùng, lúc này lại nấu ăn cho cô, chỉ là không biết khoảnh khắc như vậy còn có thể tiếp tục bao lâu.
“Lý Thế Nhiên, sao anh nấu ăn ngon vậy, dường như việc gì anh cũng có thể làm đến trình độ tốt nhất.” Hứa Như không nhịn được khen ngợi.
“Nếu như không làm được tốt nhất thì sẽ bị người khác đuổi kịp, biết không?” Lý Thế Nhiên nói một cách hàm xúc.
Từ nhỏ anh đã sống trong hoàn cảnh cạnh tranh, bất cứ việc gì anh cũng phải giành được vị trí số một, mới có thể trở nên nổi bật.
Nếu không sẽ chỉ có thể bị vùi dập.
Đó là không phải là điều anh muốn.
“Em biết, nên em chỉ có thể là người bình thường.” Hứa Như bĩu môi.
Lý Thế Nhiên nhếch miệng, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên: “Em không cần phải giống như anh, ừm?”
“Nhưng mà em muốn một ngày nào đó có thể đứng ở bên cạnh anh.” Đáy mắt Hứa Như sáng lên.
Thứ cô muốn, thật sự không chỉ là bây giờ, là khoảnh khắc này.
“Bà Lý, người vợ mà anh cần không cần phải mạnh mẽ thế nào, bởi vì anh đã đủ mạnh mẽ rồi, em chỉ cần làm một cô gái bé bỏng đứng sau lưng anh.” Lý Thế Nhiên đặt đũa xuống, nét mặt nghiêm túc.
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà, thân phận của anh là gì cũng không quan trọng, quan trọng là, em là vợ của anh.”
Hứa Như ngẩn người, khuôn mặt dần dần đỏ ửng.
Cô đột nhiên đứng lên, cách nửa cái bàn lớn hôn lên mặt Lý Thế Nhiên, vừa muốn lui ra, lại bị anh giữ lấy gáy.
Anh hôn sâu hơn, mặt