Đại học Nam Thành.
Hứa Như nhìn cánh cổng trường học quen thuộc, đang là thời gian lên lớp, nên lúc này rất yên tĩnh.
“Tự em vào là được rồi.” Hứa Như nói xong rồi đẩy cửa xuống xe.
Lý Thế Nhiên ngồi trong xe nhìn theo bóng lưng Hứa Như, khuôn mặt thâm thúy dần dần nhăn lại
Đi vào phòng giáo vụ, Hứa Như tìm giáo viên hướng dẫn, bây giờ ông ta đã là chủ nhiệm phòng giáo vụ, nhìn thấy Hứa Như, sắc mặt sầm lại.
“Biết bằng tốt nghiệp quan trọng, lúc ấy còn dám làm giả luận văn!” Giáo viên hướng dẫn lạnh lùng nói.
“Thầy, em dám đảm bảo, chắc chắn năm đó em không sao chép luận văn.”
“Tôi đã từng nghe quá nhiều lời đảm bảo, tôi vẫn nhớ rất rõ ràng chuyện của cô năm đó, danh tiếng chuyên nghiệp của chúng tôi đều bị cô bôi xấu rồi, bây giờ cô còn có mặt mũi đến đòi tôi bằng tốt nghiệp sao? Phẩm chất và đạo đức của cô không đủ, không thể phát bằng tốt nghiệp.” Giáo viên hướng dẫn vẫn sầm mặt.
“Nếu như em có thể tìm được chứng cứ thì sao, luận văn năm đó quả thật là tự em viết, không hề có bất kỳ sao chép và tham khảo nào.”
“Cô còn muốn ngụy biện! Có chứng cứ thì nói tiếp, tôi cũng không muốn xử oan học trò của mình, nhưng Hứa Như à, cô còn muốn điều tra thế nào?” Giáo viên hướng dẫn nhíu mày.
Năm đó thành tích của Hứa Như vẫn luôn đứng đầu lớp, ông ta cũng kỳ vọng rất lớn vào cô, chỉ là dù thế nào cũng không ngờ tốt nghiệp lại xảy ra chuyện như vậy.
“Em muốn lấy lại luận văn năm đó em nộp lên, em nghi ngờ khi nộp luận văn bị thay đổi!” Hứa Như bình tĩnh nói.
Đây là là chuyện mà năm đó cô đã từng nghĩ đến, chỉ là chuyện khi đó quá ầm ĩ, tất cả giải thích của cô đều bị cho là ngụy biện, không ai bằng lòng mở cánh cửa này ra cho cô.
“Không thể nào, luận văn đã sớm bị khóa kỹ trong thư viện bên kia, tôi cũng không cách nào tìm được.” Giáo viên hướng dẫn lắc đầu.
Sắc mặt Hứa Như tái nhợt.
“Thầy, chuyện này em thật sự vô tội, năm nay em muốn thi nghiên cứu, bằng tốt nghiệp này rất quan trọng.”
“Thi nghiên cứu? Hứa Như à, hồ sơ của cô đã có vết nhơ, không thể nào thi nghiên cứu, từ bỏ đi.”
Hứa Như không biết mình ra khỏi trường học như thế nào, trong đầu đều là lời nói của giáo viên hướng dẫn: Từ bỏ đi.
Ba năm trước cô đã từng từ bỏ, bây giờ còn phải từ bỏ sao?
Ngoài cửa, Lý Thế Nhiên đang chờ cô, nhìn thấy vẻ mặt mất mát của Hứa Như, anh nhấc chân bước đến.
“Có thể lấy lại luận văn không?” Anh hỏi.
Hứa Như lắc đầu ngồi vào trong xe, cô im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, vốn cho rằng đã ba năm trôi qua, chuyện này sẽ dễ dàng hơn một chút, nhưng không hề.
Người không tin cô thì vẫn không tin cô.
“Cần anh giúp đỡ không?” Đột nhiên Lý Thế Nhiên hỏi.
Cho đến bây giờ cô chưa từng nói chuyện của mình cho anh, trong lòng anh vẫn cảm thấy không được thoải mái.
Cô không ỷ lại anh.
Lý Thế Nhiên nắm lấy cằm cô, Hứa Như không thể không nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lẽo của anh.
“Không cần, anh cũng không thể làm cái gì.” Hứa Như lắc đầu.
“Hứa Như, anh là chồng em, em có thể xin anh giúp đỡ.” Lý Thế Nhiên trầm giọng nói.
Hứa Như nhìn vào đôi mắt đen thâm thúy của anh, hồi lâu vẫn không lên tiếng.
“Anh có thể giúp em cái gì?” Cô thấp thỏm hỏi.
“Em muốn chứng minh luận văn của mình không sao chép, luận văn năm đó em nộp lên được kiểm tra lại, sẽ có hồ sơ ghi chép.”
“Nhưng mà đã trôi qua lâu vậy rồi…” Cô đã không còn ôm hi vọng.
“Chỉ cần em muốn điều tra, chỉ cần, em yêu cầu anh giúp đỡ.” Lý Thế Nhiên cụp mắt áp sát cô.
Nhịp tim Hứa Như đập loạn, cô cũng không muốn Lý Thế Nhiên nhúng tay vào, đây là chuyện của riêng cô.
Chỉ là, giờ phút này lại vẫn dao động.
Về người đàn ông này, cô biết anh rất có quyền lực, anh cũng không phải chỉ là một bác sĩ, cũng không phải chỉ là Tổng giám đốc của Lý Thị, bối cảnh của anh, có lẽ còn phức tạp thần bí hơn.
“Lý Thế Nhiên, anh tin tưởng em sao?” Hứa Như hỏi anh.
Vì sao anh lại không nghi ngờ, có lẽ cô thật sự sao chép thì sao?