Trở lại văn phòng làm việc, Lý San bước vào báo cáo với Lý Thế Nhiên tình hình điều tra mấy ngày nay.
“Chủ nhiệm, tôi đã xem video giám sát của phòng bệnh từ một tuần trước, không có người khả nghi nào vào phòng bệnh cả, đây là đoạn video, anh xem đi.” Lý San đưa đoạn video ra.
Lý Thế Nhiên mím môi, một hồ sau, đáy mắt lộ ra vài phần bất lực.
Lấy tính khí của Diệp Hạ Hạ, anh thật ra sớm đã đoán được là cô ta tự mình đổi thuốc.
“Tôi biết rồi.”
“Chủ nhiệm, đoạn video này tôi cầm đi cho viện trưởng xem?”
“Không cần, tối nay cô ta sẽ tỉnh lại.”
Buổi chiều, Diệp Đình biết Lý Thế Nhiên đã đến bệnh viện thì lập tức nóng lòng đến.
Ông ta không hy vọng Lý Thế Nhiên tiếp tục điều trị Diệp Hạ Hạ, nhưng anh lại là giáo sư của khoa thần kinh, là thiên tài y học đứng đầu cả nước, ở không lĩnh vực thần kinh không có ai hơn được Lý Thế Nhiên.
Ông ta thậm chí không liên hệ được các bác sĩ khác đến thay Lý Thế Nhiên.
Ngay cả anh cũng không chữa trị được, ai còn dám nhận chứ?
“Lý Thế Nhiên, nói cho tôi biết, chuyện lần này có phải cố ý không?” Diệp Đình trầm mặt, ông ta cũng đang điều tra chuyện này, chỉ là đến bây giờ không có bất kỳ manh mối nào.
Trước đây Diệp Hạ Hạ luôn có thiện cảm tốt với Lý Thế Nhiên, ông ta nhìn thấy được, chỉ là thái độ của Lý Thế Nhiên khiến ông ta cũng biết, rõ ràng không có tâm tư gì với Diệp Hạ Hạ.
“Tôi nếu như cố ý, phẫu thuật của Diệp Hạ Hạ sẽ không thành công.” Lý Thế Nhiên trầm mặt, ngữ khí lạnh lùng.
Diệp Đình nghĩ đến điều này cho nên không có hoài nghi với Lý Thế Nhiên nhiều như trước.
“Nhà họ Diệp mấy năm nay gây chuyện với không ít người, có thể là nên trách tôi mới đúng.” Diệp Đình ngẫm nghĩ, nếu như không liên quan đến Lý Thế Nhiên, vậy nói không chừng chính là kẻ thù của nhà họ Diệp mấy năm nay.
“Chú Diệp, tôi đã nói cô ta sẽ có chết thì nhất định sẽ giữ được mạng của cô ta.” Lý Thế Nhiên nhàn nhạt