“Sẽ không để mối quan hệ hôn nhân như thế này mãi đâu ha?” Lưu Thanh nghĩ nghĩ, đột nhiên nói.
Hứa Như hơi nhíu mày: “Tớ thật sự không có ý định diễn giả làm thật đâu.”
“Cậu thật ngốc.” Vẻ mặt của Lưu Thanh nhìn Hứa Như thật sự hết thuốc chữa.
Hứa Như mỉm cười, nhưng cũng không có đem đồ trong xe đẩy đặt trở lại, đợi tý nữa đưa cho fan chuyển vào trong là được rồi.
Biết tâm tư của Hứa Như, Lưu Thanh cũng không cưỡng ép Hứa Như đi cùng cô ta, chỉ là, Hứa Như kéo cô ta lại: “Biết số điện thoại của Hứa Như không?”
“Không biết sao?” Lưu Thanh một lần nữa ngây người.
Hứa Như lắc lắc đầu, cô cũng không muốn…
Ban đầu Hứa Như có đưa cho cô danh thiếp, thế nhưng bên trên không có số điện thoại của anh.
“Tớ cũng không biết, đây thuốc vấn đề riêng tư của Bác sĩ Lý rồi.” Lưu Thanh muốn giúp cũng không được.
Hứa Như có chút lạc lõng, trở về biệt thự, phòng ngủ thì trống rỗng, mấy ngày nay quen với Lý Thế Nhiên ở đây, khoảng khắc này vậy mà có chút không thích ứng.
Lật qua lật lại, Hứa Như bị mất ngủ.
Ngồi dậy, trước mắt có một cái bóng kéo dài trên mặt đất đã dọa Hứa Như một trận.
Trong phòng ngủ không có mở đèn, gương mặt điển trai của Hứa Như không qua rõ nét, nhưng khí tức lại rất lớn.
“Làm gì…” Hứa Như có chút căng thẳng, người đàn ông này vào mà không phát ra âm thanh…
“Không có tôi ở đây, ngủ không được? Hả?” Giọng của Lý Thế Nhiên hơi trầm.
Tiếng tim đập của Hứa Như vốn không bình tĩnh lại càng đập loạn hơn.
Tâm sự bị đoán trúng, Hứa Như cúi đầu xuống, mặc nhận.
Cằm đột nhiên bị nâng lên, gương mặt điển trai của Mộ Dực Hành tiến sát lại, hơi thở nam tính tản ra.
Trong bóng tối, cô không nhìn rõ ngũ quan của Lý Thế Nhiên, nhưng đôi mắt đen láy của anh lại sâu như biển lớn khiến người khác không tự chủ được mà chìm vào.
“Tôi là bị dọa sợ.” Hứa Như lắc lắc đầu phủ nhận.
“Xin lỗi, làm ồn khiến em tỉnh.” Lý Thế Nhiên hơi ngừng lại, xoa xoa