Lúc này, phía bên đầu dây bên kia lại truyền đến giọng nói của Diệp Hạ Hạ: “Sao cô lại cầm điện thoại của Bác sĩ Lý, cô là y tá của anh ấy sao?”
Hứa Như cầm điện thoại lên: “Vâng, Bác sĩ Lý bây giờ đang bận.”
Diệp Hạ Hạ cau mày, sao cô cứ cảm thấy giọng nói của người phụ nữ này kỳ lạ vậy nhỉ, giọng cô ta rõ ràng mang theo một giọng mũi rất đặc, giống như mới vừa ngủ dậy vậy.
Nhưng cô ta lại lập tức lắc lắc đầu, chắc là không phải vậy đâu!
“Anh ấy đi đâu rồi? Tôi không thấy anh ấy ở văn phòng.” Diệp Hạ Hạ xị mặt.
Hai hàng lông mày của Hứa Như nhau lại, sau đó cô lại đưa mắt nhìn qua Lý Thế Nhiên, nhưng anh ta đã tỉnh dậy từ lúc nào không hay rồi, lúc này còn nhìn cô nói chuyện điện thoại với vẻ mặt cười như không cười nữa chứ.
Bàn tay cô chợt căng cứng lại, chiếc điện thoại suýt chút nữa là rơi tuột xuống.
Sợ Lý Thế Nhiên sẽ lên tiếng nên Hứa Như lập tức nói: “Bác sĩ Lý mới vừa ra ngoài rồi, lát nữa sẽ về thôi.”
Vừa dứt lời cô liền đưa điện thoại cho Lý Thế Nhiên.
Người đàn ông cầm lấy điện thoại liền cúp máy, sau đó vươn tay kéo cô vào trong lòng mình.
Ánh nắng mặt trời ấm áp sà vào trong, ngả trên cơ thể của hai con người đang dính chặt vào nhau vô cùng thân mật.
“Bây giờ ông nội không có ở đây.” Hứa Như lên tiếng nhắc nhở, cô cũng đưa tay đẩy Lý Thế Nhiên ra.
Nhưng anh căn bản là không có nhúc nhích gì cả, chiếc cằm gợi cảm của người đàn ông áp trên đỉnh đầu của Hứa Như, anh cất giọng ôn hòa: “Nhưng mà có người làm, bọn họ đều là tai mắt của ông nội.”
Hứa Như: …
“Lúc nãy có người tìm.”
Gần đây Hứa Như có nhìn thấy Lý Thế Nhiên lên báo rất nhiều, được biết là do anh cho Diệp Hạ Hạ dùng lộn thuốc nên mới dẫn đến việc bị đình chỉ công tác để điều tra, không lẽ lúc nãy là Diệp Hạ Hạ gọi đến sao?
Nhưng mà nghe ngữ khí của cô ta, thì hình như cô ta có mối quan hệ rất tốt với Lý Thế Nhiên thì phải.
Nghĩ đến đây, Hứa Như lại bất giác dùng sức đẩy Lý Thế Nhiên ra.
“Đừng đụng vào tôi.”
Thấy khuôn mặt đột nhiên xị xuống của Hứa Như, Lý Thế Nhiên liền cau mày, sau đó anh lại đưa tay kéo cô vào lòng mình lần nữa: “Tối qua cô ôm lấy tôi không buông mà.”
Hứa Như chợt nhíu mày, tối qua?
Đầu cô đột nhiên dấy lên một hình ảnh mơ hồ, sau khi Lý Thế Nhiên về nhà thì hình như cô cứ mãi ôm chặt thứ gì đó thì phải, cô còn tưởng là gấu bông…nhưng không lẽ là