Rạng sáng, Hứa Như cứ lật qua lật lại không ngủ được trong giấc mơ liền nhớ lại chuyện của ba năm về trước.
“Minh Thành à, tôi không có sao chép luận văn, không tin tôi sao?”
“Chứng cớ rõ ràng như thế này, Hứa Như, mau nhận tội đi, nếu không thì tôi sẽ rất mất mặt.”
“Tôi không có sao chép, tôi không nhận.”
“Hứa Như, vì tương lai, nghe lời tôi, nếu không thậm chí đến chứng nhận tốt nghiệp cũng không thể lấy.”
Đột mở mắt ra, khuôn mặt Hứa Như tái nhợt và rất xanh xao, chuyện năm đó, mỗi lần nghĩ tới lòng liền đau như có dao cứa vào.
Rõ ràng là bị vu oan, nhưng ngay cả người cô yêu thương cũng không tin cô.
Ánh sáng yếu ớt xuyên vào bên trong phòng, cổ tay cô vẫn còn một vết sẹo hơi nông, không thể xóa nhòa.
Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Hứa Như ngẩng đầu lên thì thấy Lý Thế Nhiên đã trở về.
Trên người anh tràn ngập mùi nước tiệt trùng, rõ ràng là anh mới từ bệnh viện trở về.
Hứa Như liếc nhìn đồng hồ, năm giờ sáng!
“Làm sao vậy?” Lý Thế Nhiên tiến lên, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Hứa Như, lo lắng cau mày.
Hứa Như nhanh chóng lắc đầu, không muốn nói về câu chuyện trong giấc mơ.
“Ngủ một lát..” Hứa Như di chuyển cơ thể, nhường chổ cho anh.
Ánh mắt Lý Thế Nhiên hạ xuống, chạm ngay vết sẹo bên trên cổ tay cô, đáy mắt lạnh lùng chợt lóe lên.
……
Tần thị…
Trần Minh Thành đi công tác trở về, ngay lập tức biết chuyện Tần Nhi mấy ngày trước phá hư chuyện hợp tác của Tần thị với công ty dược phẩm Thiên Nhất.
Đây là dự án rất quan trọng của anh, ban giám đốc cũng rất coi trọng, không thể xảy ra bất kì sơ xuất nào.
Bực bội cau mày, lúc Tần Nhi tìm đến, anh liền lạnh giọng hỏi: “Vì lý do gì mà từ chối Thiên Nhất?”
Chuyện này, Tần Nhi thậm chí chưa bàn bạc qua với anh.
“Là Thiên Nhất từ chối hợp tác với chúng ta.” Tần Nhi nhíu mày, nhìn Trần Minh Thành bất mãn nói.
“Nếu không phải cô gây chuyện, hạng mục này bây giờ đã bắt đầu rồi.” Trần Minh Thành tức giận quát lớn.
Tần Nhi không hề biết, ngay từ đầu anh rất khó khăn mới có thể liên lạc được với Thiên Nhất.
“Bây giờ lại hỏi tôi? Có phải là vì Hứa Như hay không? Sớm biết cô ta ở Thiên Nhất nên mới cố ý muốn hợp tác!” Tần Nhi giận dỗi, không chút suy nghĩ mà nói.
Nghe thế, Trần Minh Thành dừng lại một chút, Hứa Như ở Thiên Nhất sao?
Chuyện này anh thật sự không biết!
“Không liên quan gì tới cô ấy, tôi cũng không biết cô ấy làm việc ở đó, Tần Nhi, cô đừng có cố ý mà gây sự.”
“Tôi không có gây sự! Tôi cũng muốn đàm phán với Thiên Nhất thật tốt, thế nhưng phía bên bọn họ đều từ chối tôi.” Tần Nhi cúi đầu xuống, cố tình không nói chi tiết cụ thể.
“Chuyện này không cần cô lo nữa, để đó tôi giải quyết!”
“Muốn làm gì?”
“Tần thị mới phá triển ở Nam Thành, nhất định cần một nhà đầu tư uy tín lâu năm hợp tác, tôi sẽ không thể bỏ qua hạng mục này với Thiên Nhất.”
Tần Nhi không thể thuyết phục anh, đáy lòng càng trở nên vô cùng lo lắng.
Cuối tuần cô với Trần Minh Thành sẽ kết hôn, nếu anh bị Hứa Như bắt đi thì…
Không, sẽ không đâu.
“Lịch trình sau này của Minh Thành tôi đều muốn biết rõ.” Cô nói với thư ký của Trần Minh Thành.
Dược phẩm Thiên Nhất.
Hứa Như được thông báo đến phòng họp lúc 4 giờ chiều, dự án nghiên cứu và phát triển trước đây hợp tác với Tần thị, hiện tại đã có tiến triển mới.
Tổng giám đốc Tần thị Trần Minh Thành đích thân đến đây, một lần nữa truyền đạt lại chi tiết của hạng mục và bày tỏ sự chân thành của việc muốn hợp tác với Thiên Nhất.
Hứa Như đến để ghi chép cho cuộc họp, Trần Minh Thành trùng hợp lại ngồi phía đối diện cô.
Cô cúi đầu, ánh mắt tránh né không nhìn anh.
“Hứa Như, tiễn tổng giám đốc Trần Minh Thành. ” Sau khi cuộc họp chấm dứt, Hướng Hoằng nói.
Hứa Như gật đầu đồng ý, đi bên cạnh Trần Minh Thành, không nói một lời nào.
Đến khi đi vào thang máy, Hứa Như đứng cách anh nửa mét, Trần Minh Thành đột nhiên lại nắm lấy cổ tay cô.
Cô cau mày, giận dữ đẩy anh ra: “Tổng giám đốc Trì, xin chú ý chừng mực!”
“Như, tôi không quen với việc cô lạnh lùng với tôi như thế.” Sau một lúc, Trần Minh Thành mới lên tiếng.
“Tổng giám đốc Trì muốn tôi đối xử nhiệt tình như thế nào? Đã là quá khứ, tôi không muốn nhìn lại.”
Sự đụng chạm của Trần Minh Thành thậm chí rất phản cảm.
“Tôi biết rõ, nhưng chúng ta không