Hứa Như đang được bôi thuốc, tay cô run lên làm đổ chai rượu thuốc đặt bên cạnh.
Bác sĩ bất mãn cau mày: “Đây là phòng cấp cứu, người không liên quan ra ngoài cho tôi.”
“Tôi là chồng của bệnh nhân, không phải người không liên quan.” Lý Thế Nhiên dửng dưng đi vào.
Khó khăn lắm bác sĩ mới có thể băng bó cẩn thận vết thương cho Hứa Như dưới hàng loạt ánh mắt nhìn chăm chú, Lý Thế Nhiên bế bổng cô đi lên phòng bệnh xa hoa trên tầng cao nhất.
“Lý Thế Nhiên, còn chưa khỏi hẳn mà anh đến đây làm gì!” Hứa Như thấy nốt mẩn đỏ trên da anh còn chưa tan biến bèn lo lắng nói.
“Xảy ra chuyện mà nghĩ anh ngồi yên được à?” Lý Thế Nhiên trầm giọng nói, khi nãy anh nhìn vết thương của Hứa Như mà thấy lòng mình hoảng hốt.
“Em không muốn nhập viện đâu, đừng chuyện bé xé ra to như thế, em có thể về nhà được rồi.” Cô chỉ bị chó cắn mà thôi, không có chứng bệnh khác.
“Ừm.” Lý Thế Nhiên ừm một tiếng nhưng vẫn nhìn cô trân trân.
Hứa Như bị anh nhìn đến mất tự nhiên, chỉ có thể cúi gằm mặt xuống.
Lưu Thanh nhanh chóng đưa thuốc đến cho cô, nhìn thấy Lý Thế Nhiên ở đây bèn không ở lại mà đi luôn.
Có điều cô ấy vẫn lặng lẽ gửi tin nhắn cho Hứa Như, bảo rằng mới nửa tiếng trước Lý Thế Nhiên đã giải tán hội hậu viện fans của mình luôn rồi.
Hứa Như: ?
Lưu Thanh: Chắc chắn là vì, cậu nghĩ thử đi, có hội hậu viện của fan, anh ấy là người đàn ông trong lòng tất cả người hâm mộ, nhưng sau khi giải tán thì anh ấy chỉ là người đàn ông bình thường mà thôi, fan không điều tra được tin tức của anh ấy nữa, cũng sẽ không đả kích cậu nữa đâu.
Hứa Như nghiêm túc nghe Lưu Thanh phân tích, hình như…Cũng có lý lắm.
Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang gọt táo cho mình mà cảm thấy ấm áp lan tỏa đến tận đáy lòng.
“Lý Thế Nhiên.” Cô gọi anh.
“Hửm? Có phải còn đau không?” Lý Thế Nhiên quay người lại, lo lắng nhìn cánh tay cô.
Hứa Như lắc đầu rồi nhìn anh chăm chú: “Cảm ơn anh.”
“Em bị cắn đến ngu người rồi hả? Cảm ơn cái gì.” Lý Thế Nhiên xoa đầu cô.
Nụ cười trên khóe miệng Hứa Như không giữ nổi một giây…
“Sao anh lại giải tán hội hậu viện thế?” Hứa Như hỏi.
“Anh không thích tiết lộ chuyện riêng tư của mình.”
“Nhưng mà anh làm thế fan sẽ thất vọng lắm đấy.”
“Bây giờ anh chỉ chịu trách nhiệm với em thôi, người khác anh không quan tâm đâu.”
Hứa Như ngẩn người, lời nói của Lý Thế Nhiên làm cô bị chấn động không nhẹ.
Rõ ràng bọn họ chỉ là vợ chồng giả mà thôi.
Chỉ có điều ánh mắt của Lý Thế Nhiên rất đỗi nghiêm túc.
Tối đó hai người quay về biệt thự, Hứa Như bôi thuốc cho anh trước rồi để Lý Thế Nhiên thay thuốc cho mình.
“Đau quá.” Hứa Như nhíu mày, cô rụt tay về trong vô thức.
Lý Thế Nhiên lại giữ chặt tay không buông, có điều động tác của anh nhẹ nhàng đi nhiều.
“Em đừng cử động.” Anh ra lệnh rồi tiếp tục bôi rượu thuốc.
Hứa Như cắn chặt môi, tay cô không cử động được, chỉ có thể nhúc nhích chân đá về phía trước, nhất thời mặt mũi Lý Thế Nhiên sa sầm xuống.
Khéo không kia chứ, lại đá đúng vào chỗ đó.
“Hứa Như!”
“Em sai rồi!” Hứa Như nhăn mặt, nhìn anh với vẻ mặt đáng thương.
Ánh mắt đó dập tắt đi cơn giận của anh.
Anh cúi đầu xuống, hít thở sâu một hơi rồi nhẹ nhàng lên tiếng: “Nếu không nhịn được thì cắn anh đi.”
Hứa Như ngạc nhiên ngẩng mặt lên: “Thật hả?”
Cô thật sự cảm thấy đau muốn chết.
“Ừ.” Lý Thế Nhiên chìa tay trái ra.
Hứa Như nhíu mày, lúc bôi thuốc không nhịn được mà tợp anh một phát…
Sắc mặt Lý Thế Nhiên vẫn bình tĩnh như không, bôi thuốc băng bó vết thương cho cô xong thì cánh tay trái cũng bị cắn đến tê rần.
“Xin lỗi anh.” Hứa Như ngượng nghịu nói.
“Biết sai rồi à?” Lý Thế Nhiên nhíu mày, đôi mắt đen thăm thẳm nhìn cô trân trân.
Hứa Như ngẩn người, còn chưa kịp tỉnh táo lại đã được Lý Thế Nhiên ngôn ngấu nghiến, thỉnh thoảng anh lại ngang ngược tùy tiện như vậy, khiêu khích đến nỗi làm lòng cô rối như tơ vò.
“Em sai ở đâu chứ.” Hứa Như hỏi ngây ngô.
“Lần sau mà còn dám đã nữa anh sẽ cho em thưởng thức trọn vẹn mùi vị của anh đấy.” Lý Thế Nhiên