Buổi tối còn phải dự họp, Lưu Thanh và Hướng Hoằng cũng không ngồi lâu.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Hứa Như, tối hôm qua Lý Thế Nhiên kề cận bên cạnh cô, nhưng tối nay lại lạnh lẽo đìu hiu, Hứa Như không khỏi co người lại.
Trước giờ cô rất ghét bệnh viện, hiện giờ còn cảm thấy âm u buốt giá hơn.
Lý Thế Nhiên đang làm gì thế?
Nếu anh đến đây làm việc thì chắc chắn cũng rất bận nhỉ.
Hứa Như nghỉ ngợi linh tinh một hồi rồi thiếp đi mất.
Đột nhiên có tiếng bước chân vang lên, mỗi lúc một rõ ràng, Hứa Như ngủ không yên, một giây sau đã bừng tỉnh.
Cô nhìn đôi mắt tối tăm khó dò đó của anh mà tim đập loạn.
Càng cảm thấy tủi thân hơn.
Sao anh lại đến trễ như vậy chứ.
Anh không biết cô cũng sẽ thấy sợ hãi sao…
Hứa Như chớp chớp mắt rồi dứt khoát nhắm thít lại.
Lý Thế Nhiên mở đèn lên, anh ngồi bên cạnh Hứa Như, trên người vẫn còn đang mặc đồ trong phòng thí nghiệm, anh từ tòa nhà nghiên cứu ấy đi thẳng qua đây.
Giận cô, mà cũng giận chính mình.
” bà Lý.”
Hứa Như không trả lời, thậm chí còn quay lưng lại với Lý Thế Nhiên.
Lý Thế Nhiên nhíu mày, dứt khoát xoay người cô lại, Hứa Như buồn bực mím môi, ngón tay thon dài của anh sờ lên đôi môi anh đào của cô.
Hứa Như không phòng bị, cô cắn lên đầu ngón tay anh rồi mở bừng mắt ra.
Nhìn người đàn ông tuấn tú ấy, gương mặt càng đỏ bừng.
“Ưm…” Cô lùi về sau nhưng anh lại không rút ngón tay ra, nó sắp chạm đến cổ họng của cô luôn rồi.
“Có ngoan không hửm?” Anh nheo mắt rồi trêu cợt nói.
Hứa Như chỉ cảm thấy tê dại, cô khôi phục lại lý trí, lạnh lùng lắc đầu.
Đến lúc vươn tay ra nắm chặt lấy khuỷu tay anh thì miệng của Hứa Như mới được tự do.
Anh… Sao anh có thể quá đáng đến vậy kia chứ.
“Anh đừng làm vậy.” Cô né tránh ánh mắt nóng bóng của anh.
“Anh thế nào?” Lý Thế Nhiên nhếch môi.
Dáng vẻ ngại ngùng của Hứa Như thật quyến rũ quá mức.
Anh thấy ngứa ngáy trong lòng.
“Không phải anh đang bận hả?” Cô ngồi thẳng người dậy, quấn mền trùm kín cả người.
Nụ cười trên mặt Lý Thế Nhiên càng trở nên tươi tắn hơn.
“Ừm, bận lắm, nhưng vẫn không quên vợ anh đang nằm viện.”
“Bác sĩ nói mai em có thể xuất viện được rồi.”
“Xuất viện thì về Nam thành.”
“Làm xong việc rồi à?” Hứa Như hỏi anh.
“Ngày mốt phải đi dự đám cưới, phải về trước.”
Đám cưới.
Đám cưới của Trần Minh Thành và Tần Nhi cũng là ngày mốt.
Lẽ nào Lý Thế Nhiên đi dự sao?
“Đám cưới của ai thế?”
“Bồ cũ của em.”
Hứa Như:…
“Em không cần theo đâu ha?” Hứa Như nhìn vào ánh mắt tối tăm của anh.
“Không đi không sợ chồng mình bị người khác dụ đi mất à?” Lý Thế Nhiên híp mắt, anh nhấn giọng nói.
Hứa Như cắn môi, quả thật gương mặt tuấn tú này của anh rất đỗi quyến rũ.
Lại có thêm thân phận và địa vị này nữa, những lời tuyên truyền của hội hậu viện trước đây của anh nói đúng thật, không có ai lại không yêu Lý Thế Nhiên.
“Nếu có mặt em thì anh sẽ không bị người khác dụ dỗ đi mất à?” Hứa Như hững hờ hỏi.
“Vậy phải xem khả năng của bà Lý rồi.” Lý Thế Nhiên nâng gương mặt nhỏ nhắn của cô lên rồi đặt nụ hôn lên trán cô.
Hứa Như ngẩn người, đã nói là kết hôn bí mật mà sao càng lúc càng chệch quỹ đạo rồi.
Ngày kế, sau khi xuất viện Hứa Như theo Lý Thế Nhiên trở về Nam thành, máy bay vừa hạ cánh, vô số tin tức lan truyền trên các trang báo mạng.
“Nghi ngờ tổng giám đốc Tần thị Trần Minh Thành ngoại tình, tham gia vào tiệc đêm vớ một cô gái bí ẩn.”
Hứa Như nhìn tiêu đề bài báo, rồi lại nhìn bóng dáng mình trong tấm ảnh,mặc dù không chụp chính diện nhưng số phòng là phòng khách sạn của cô, mà đêm đó, Trần Minh Thành đến đưa cho cô lọ thuốc.
Bây giờ lại bị cánh nhà báo đơm đặt dựng lên vô số câu chuyện tranh giành đàn ông.
Ánh mắt lạnh lùng từ bên cạnh dán chặt lên người cô, tất nhiên Lý Thế Nhiên cũng đã đọc bài báo ấy.
Hứa Như cúi đầu, cảm thấy hơi sợ hãi.
Mặc dù tờ báo này viết sai sự thật, nhưng dù sao cô đã kết hôn, mà đối tượng lại là Lý Thế Nhiên.
“Lý Thế Nhiên, đây