“Lừa cô đó, lừa cái loại phụ nữ ăn nói linh tinh không phân đúng sai như cô.” Hứa Như ăn nói lấp lửng, quay đầu rời đi.
Nhưng đối phương lại không chịu cho qua, chạy tới đá một cước về phía Hứa Như, bị Hứa Như nhẹ nhàng tránh thoát.
“Cô đứng đó cho tôi, cô dám mắng tôi á? Chức của tôi cao hơn cô, cô không muốn ở lại công ty nữa đúng không?” Người phụ nữ kia tức giận híp mắt lại.
Hứa Như nhíu mằy, mặc dù chức của cô thấp, nhưng không có nghĩa là ai cũng có thể xỉ nhục cô.
“Nếu cô muốn làm lớn chuyện này, tôi cũng không có ý kiến.” Hứa Như nhẹ nhàng nói, chỉ về phía camera ở góc tường: “Là ai nói năng lỗ mãng trước, có chứng cứ kia rồi.”
Người kia nhịn cơn giận xuống, nhưng thầm ghi hận Hứa Như.
Lưu Thanh nghe được chuyện ở phòng nghỉ, đến an ủi Hứa Như: “Cái cô Hồ Lan kia cũng thật quá đáng, cậu không biết đâu, cô ta vốn thích tổng giám đốc Hướng, chẳng qua tổng giám đốc Hướng căn bản không để ý đến cô ta.”
“Không được, mình phải đi tố cáo cô ta.” Lưu Thanh tức không chịu được, nhưng Hứa Như lại vẫn bình tĩnh như trước.
“Cậu muốn tố cáo cô ta, không bằng khiến cô ta ăn một vố đau ở chỗ tổng giám đốc Hướng.” Hứa Như trầm giọng nói.
Lưu Thanh bỗng nhiên tỉnh ngộ, chép miệng, con bé Hứa Như này giấu nghề nha!
Vì hạng mục nghiên cứu cùng nhà Tần thị tạm nghỉ giữa chừng, Hứa Như bị điều xuống tiếp tục làm văn phòng, nhưng lại là một phát thăng chức liền 2 bậc, buổi tối Lưu Thanh liền kéo cô đi ăn mừng.
Đối với lần thăng chức này, Hứa Như cảm thấy rất khó hiểu.
Dù sao đi công tác một lần, thậm chí cô còn khiến mình bị thương, đã gây rắc rối cho công ty, không ngờ con được thăng chứ.
“Chắc chắn là do tổng giám đốc hướng nhìn thấy tiềm năngcủa cậu.” Lưu Thanh nói.
“Chắc là thấy tiềm năngbị thương của mình.” Hứa Như tự mình trào phúng.
Chọn một quán ăn yên tĩnh, hai người ngồi ở bàn ngoài trời dùng bữa, đang là buổi tối, rất náo nhiệt.
Hứa Như đôi lúc cúi đầu nhìn điện thoại, cô nhớ là tôi nay Lý Thế Nhiên có ca phẫu thuật, cũng không biết đã kết thúc hay chưa.
“Muốn gọi điện thoại cho anh ta thì gọi đi.” Lưu Thanh sán lại gần.
“Không muốn.” Hứa Như hơi làm giá.
Chẳng qua, vẫn gửi tin nhắn cho anh, nói rõ bản thân đang ở quán ăn với Lưu Thanh.
Lúc này, ở một góc khác của khu ngoài trời, Trần Minh Thành đã thấy Hứa Như từ lúc cô bước vào.
Cầm ly rượu, đôi mắt anh ta ngày càng say đắm.
Tất cả những gì anh ta trải qua mấy ngày nay giống như tàu lượn siêu tốc, từ đỉnh cao nhất rơi xuống đáy, không ngừng chút nào.
Mà khoảng thời gian này, khiến anh ta hiểu rõ ràng một chuyện.
Anh ta thật sự không quên được Hứa Như.
Thế nhưng, không dễ dàng gì anh ta mới có được tất cả như ngày hôm nay, không thể mất đi được.
Gọi điện thoại cho Tần Nhi, giọng nói ngọt ngào: “Nhi, anh không hề ngoại tình, em nghe anh giải thích.”
“Anh đi tìm Hứa Như rồi, đúng không?”
“Phải, nhưng anh không hề có bất kì hành động nào vượt quá giới hạn.”
“Minh Thành, nếu em muốn anh làm tổn thương Hứa Nhi, anh có đồng ý không?” Tần Nhi hỏi.
Trần Minh Thành ngớ người, ánh mắt bất giác nhìn về phía người phụ nữ không xa kia, cô yên tĩnh ngồi ở đó, cũng rất mê người.
Anh miễn cưỡng thu hồi tầm mắt, hít thở sâu: “Anh đồng ý, Nhi, vì em, làm gì anh cũng nguyện ý.”
“Muộn rồi, Minh Thành, chúng ta chia tay đi.”
Nghe thấy tiếng máy bận truyền tới từ đầu dây bên kia, khuôn mặt anh tuấn của Trần Minh Thành trầm xuống, lại uống vài bình rượu, không nén được cảm xúc, anh ta thất tha thất thểu đi tới.
“Như.” Giọng nói quen thuộc truyền tới.
Hứa Như vừa quay đầu liền rơi vào một vòng ôm nồng nặc mùi rượu.
“Trần Minh Thành… Anh buông tôi ra.” Hứa Như trầm mặt, gắng sức đẩy anh ta ra.
Nhưng Trần Minh Thành lại càng ôm cô chặt hơn, Hứa Như vừa đẩy, cô liền bị anh ta giữ chặt trên sân thượng, không thể thoát ra được.
Lưu Thanh vào nhà vệ sinh, điện thoại của Hứa Như lại ở trong túi xách, cô chíu mày, nhìn người đàn ông uống đến say mềm kia, một cái tát mạnh giáng xuống.
“Trần Minh Thành, anh làm trò đủ chưa?” Hứa Như tức giận nói.
Anh ta ngây người, ý