Nhà họ Tần, đèn đuốc sáng trưng.
Trần Minh Thành xuống khỏi xe, thất thểu đi vào.
Người làm thấy anh ta, lập tức đi vào thông báo, anh ta bị chặn ở ngoài cửa.
Không lâu sau, Tần Nhi ưỡn bụng đi ra, giờ cô ta đã mang thai 4 tháng, bụng dưới đã hơi nhô ra.
Thấy Trần Minh Thành say rượu ngã dưới đất, trong mắt Tần Nhi mang chút đau lòng.
Nhưng cuối cùng, vẫn không tới đỡ anh ta dậy.
“Anh đi đi.” Cô ta lạnh lùng nói.
Trần Minh Thành ngẩng đầu: “Nhi, cho anh một cơ hội nữa đi.”
Tần Nhi xoay người, dặn dò người làm: “Đuổi anh ta đi.”
Đi vào thư phòng, ông cụ Tần, Tần Chính đứng trước cửa sổ ở góc phòng, đôi mắt đang nhìn bóng người Trần Minh Thành bên dưới.
“Ba, nhất định phải thế này sao?” Đôi mắt Tần Nhi lộ ra vẻ yếu đuối.
“Tên nhóc đó quá vô sỉ, con gái, ba là vì hạnh phúc của con, con không ép nó, nó sẽ không để tâm đến Tần thị và con.” Giọng Tần Chính nghiêm khắc, ông ta đã sớm nhìn ra tiềm năng của Trần Minh Thành, nhưng vẫn chưa đủ.
“Thế nhưng, chuyện đứa nhỏ không kéo dài được lâu nữa.” Tần Nhi cắn môi, tay đặt lên bụng.
Hôn lễ cứ lùi lại mãi, muộn thêm chút nữa, bụng cô lại ngày càng to ra.
“Vậy thì chờ sinh đứa nhỏ xong đã, chuyện của hai đứa, không vội.”
Hôm sau, lại có một bài báo về Trần Minh Thành, có phóng viên chụp được cảnh Trần Minh Thành ôm Hứa Như ở quán ăn, lần này, không hề che mặt của Hứa Như đi.
Đồng thời, tin tức Tần Nhi kiểm tra sức khỏe sinh sản ở bệnh viện cũng bị tung ra, trên mạng toàn là lời đồng tình với Tần Nhi vì bị cắm sừng, Hứa Như cũng bị tìm ra, rất nhanh dân mạng đã nhận ra đây chính là người phụ nữ thân mật với Lý Thế Nhiên trước kia!
Cái tên Hứa Như này, triệt để bùng nổ trên mạng xã hội!
Nhà tổ nhà họ Lý.
Hứa Như chuẩn bị đi làm, lúc ăn sáng, Lưu Thanh gọi điện tới: “Mau xem tin tức!”
Hứa Như nhíu mày, không nhanh không chậm mở trình duyệt web, khuôn mặt của bản thân đã bị phóng to nhiều lần.
Bức ảnh này, đúng là bức ảnh bị chụp trộm ở quán ăn tối qua.
Còn là bị chụp cùng với Trần Minh Thành.
“Hôm nay tôi không cần ra ngoài nữa đâu nhỉ?” Hứa Như đau đầu.
Cô không lo bản thân bị đào bới, thế nhưng, cô sợ ảnh hưởng tới người nhà.
Quả nhiên, không lâu sau, cuộc gọi đòi mạng của Tống Mỹ liền tới.
“Hứa Như, vậy mà con lại dám ngoại tình!” Tống Mỹ không hề che đậy sự tức giận.
Hứa Như đưa điện thoại ra xa, nhíu mày lại.
“Con không có.”
Họa từ trên trời rơi xuống, Hứa Như đã hiểu được rõ ràng ý nghĩa của câu này rồi.
“Báo cũng đăng rồi, không ngờ khi tôi còn sống trên đời này lại có thể thấy con gái mình lên mặt báo, con và Trần Minh Thành nối lại tình xưa rồi? Vây mà con lại dám làm kẻ thứ ba, cậu ta cũng sắp kết hôn rồi, con có chết cũng không đổi tính có phải không…” Hiện giờ Tống Mỹ tức đến phát điên.
Tại sao, sao cứ phải là Trần Minh Thành!
Năm đó Hứa Như bị cậu ta hại thảm như thế.
“Mẹ, con không có, đúng là con có gặp Trần Minh Thành, thế nhưng, con đã quên anh ta rồi.”
“Vậy giờ là chuyện gì đây?”
Ảnh trên báo và mạng đều rất rõ ràng, Trần Minh Thành ôm cô, mà lúc đó Hứa Như luôn phản kháng, chỉ là góc độ khác nhau, nên ảnh chụp ra lại thành hai người đang ôm nhau.
“Con và Trần Minh Thành trong sạch.”
“Vậy hai người sao lại ôm nhau?”
“Anh ta say rồi.” Hứa Như phiền muộn, cảm giác không giải thích rõ được.
“Bác sĩ Lý không đòi ly hôn chứ?” Tống Mỹ hỏi.
Hứa Như nhíu mày, sáng sớm nay Lý Thế Nhiên đã đến bệnh viện, hôm nay cô còn chưa gặp anh.
“Không có, bác sĩ Lý tin con.” Hứa Như trầm giọng nói.
Ít nhất, Lý Thế Nhiên không hề nghi ngờ cô và Trần Minh Thành nối lại tình xưa.
Chỉ là không biết đọc được bài báo hôm nay, anh sẽ nghĩ thế nào…
Hứa Như càng bực dọc.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, không ly hôn là được.”
Hứa Như: “…”
Khó khăn lắm mới an ủi được mẹ, Hứa Như đội mũ đeo khẩu trang, vẫn đi làm bình thường.
Mặc dù đã chuản bị sẵn tâm lý đối phó với