Lưu Thanh phổ cập khoa học vài thông tin kia cho cô, Lý Thế Nhiên nếu cái kia, nếu như không thể được, vậy thì tắm nước lạnh là cách tốt nhất.
Nhìn bóng lưng Lý Thế Nhiên, cô hạ thấp giọng mở miệng: “Anh có cần đi tắm nước lại hay không?”
Lý Thế Nhiên xụ mặt, người phụ nữ này không biết thanh âm của bản thân mê người như thế nào sao?
“Im miệng!” Anh nói xong, cố ép bản thân nhắm mắt lại.
Hứa Như nhất thời không dám nói thêm nữa, chỉ theo bản năng mà đến gần thêm chút.
…
Hứa Như được chứng minh trong sạch, chính thức trở lại Dược Phẩm Thiên Nhất làm việc.
Lần này mọi người đều nhìn cô với ánh mắt khác.
Là sự kiêng kị và kính nể.
Dù sao chuyện này bề ngoài do chính Hướng Hoằng tự mình điều tra, bởi vậy mọi người đều biết thân phận của Hứa Như không đơn giản.
Một tuần sau, Hứa Như cần phải ra tòa làm chứng cho Trần Tâm, Lý Thế Nhiên cũng đi cùng cô.
Ở bên ngoài tòa án, Trần Minh Thành và Tần Nhi cùng nhau đi tới.
“Hứa Như, cô đúng là máu lạnh.” Trần Minh Thành lạnh lùng mở miệng.
Hứa Như nhíu mày: “Tôi máu lạnh cũng không bằng một phần vạn giám đốc Trần.”
“Mẹ tôi tốt xấu gì cũng đối xử không tệ với cô. Cô có biết, nếu như bà ấy ngồi tù sẽ không chịu nổi không.” Trần Minh Thanh nắm chặt nắm đấm, viền mắt đỏ lên.
“Nếu đã đau lòng vì dì Trần như vậy, vậy tại sao không đồng ý với điều kiện của tôi. Tôi nghĩ đối với anh mà nói cũng không khó, chỉ là có đồng ý hay không mà thôi.” Lời vừa nói ra, Hứa Như lạnh lùng bước vào tòa án.
Trần Minh Thành cứng đờ chân, công khai xin lỗi? Dựa vào thân phận tổng tài Tần thị hiện nay, căn bản không thể làm được.
“Thành, Hứa Như thực sự đã đổi thay rồi.” Tần Nhi nheo mắt.
“Nếu như mẹ anh thực sự bị định tội, anh sẽ không tha cho cô ta.”
Hai giờ sau đã thẩm vấn xong, không nằm ngoài dự định, Trần Tâm bị xử tội, hình phạt năm năm tù.
Trần Minh Thành xin lùi lịch bỏ tù, hiện tại trạng thái tinh thần của Trần Tâm rất kém, quan tòa phê chuẩn cho phép bà ta đi trị liệu trước đã.
Hứa Như dường như không quan tâm đến chuyện này, rất nhanh liền rời đi.
Nhưng mà chuyện này chung quy vẫn khiến cô khó chịu.
Cô chẳng hề muốn làm như vậy, nhưng nếu như mềm lòng, cô sẽ luôn bị người kia khi dễ.
“Bà Lý, lần này làm rất tốt.” Lý Thế Nhiên ôm cô.
Anh biết tình cảm của Hứa Như với nhà họ Trần, bốn năm trước Tống Mỹ lâm bệnh, là nhà họ Trần luôn giúp đỡ Hứa Như khiến cô vô cùng cảm kích.
Chỉ là hiện tại, sắc mặt nhà họ Trần trở nên vô cùng khó coi.
“Anh không thấy em máu lạnh sao?” Hứa Như hỏi.
“Em máu lạnh với tình địch của anh, anh có gì không vừa lòng chứ, hửm?” Lý Thế Nhiên nâng cằm cô lên.
Hứa Như bất giác cười, tình địch?
Người đàn ông này cũng có lúc đáng yêu như vậy sao?
Ở cách đó không xa, Trần Minh Thành nhìn hai người đang ôm lấy nhau, sự lạnh lùng nơi đáy mắt ngập tràn.
…
Nửa tháng sau đó, Lý Thế Nhiên phải đi nước ngoài công tác, tham gia một hội nghị nghiên cứu y học.
Hứa Như giúp anh thu dọn hành lý, nghĩ đến Lý Thế Nhiên phải xa nhà nửa tháng, một mình cô ở trong căn biệt thự lớn này, thật quạnh quẽ.
Nhưng mà anh không ở đây, cô dường như có thể sống thoải mái một chút.
“Bà Lý, em nỡ để anh đi một mình sao?” Lý Thế Nhiên đột nhiên ôm cô từ phía sau, Hứa Như bị dọa đến nỗi suýt té ngã.
“Nếu không thì sao, ở bên cạnh anh cũng không thiếu đám y tá đó.” Hứa Như nhàn nhạt nói.
“Lần này chỉ có anh với một nam trợ lý.” Lý Thế Nhiên đặc biệt nhấn mạnh.
“Ồ.” Biểu cảm của Hứa Như vẫn nhàn nhạt như cũ.
“Tay anh vẫn chưa khỏi, cứ đau mãi thôi.” Lý Thế Nhiên tiếp tục nói, có mang ý vị làm nũng.
Quả nhiên, khuôn mặt Hứa Như gấp gáp, quay đầu giữ chặt lấy tay anh.
Hiện tại tay của Lý Thế Nhiên đã không cần phải băng bó nữa, nhưng vết sẹo vẫn thật khiếp người, cô vừa nhìn liền cảm thấy đau lòng.
“Anh chẳng phải cũng chỉ tham gia hội nghị, trợ lý sẽ phụ trách ghi chép mà.” Hứa Như nghĩ.
Kì thực