Hứa Như khó xử, người đàn ông này vậy mà dám dùng chức vị để ép buộc cô.
“Em không đồng ý.” Hứa Như cự tuyệt.
Dựa vào cái gì anh muốn cô đi công tác cô phải đi…
“Anh biết ý kiến của em rồi, nhưng anh không đồng ý.” Âm thanh Lý Thế Nhiên cũng trầm xuống.
Hứa Như trực tiếp tắt điện thoại. Độc tài! Chuyên chế!
Hít thở sâu, Hứa Như nhìn hòm thư, đây là mệnh lệnh tổng tài trực tiếp hạ lệnh, nếu như đã là yêu cầu của Lý Thế Nhiên, e rằng cô kháng nghị cũng chẳng coa tác dụng.
Thế như dù cho tức giận, cô rõ ràng không đáp ứng cô sẽ đi công tác.
Chạng vạng, lúc tan làm, Hứa Như cũng không trở về biệt thự mà cùng Lâm Thanh đi ăn lẩu.
“Cậu như vậy quả thực làm tổn thương bác sĩ Lý, Hứa Như, cậu tỉnh lại đi.” Lâm Thanh khuyên nhủ. Bác sĩ Lý vậy mà muốn đem Hứa Như đi công tác, đây quả thực là cơ hội mà vô số người đánh nhau toác đầu cũng không có được.
Vậy mà lại bị Hứa Như khinh bỉ…
“Cậu không cảm thấy anh ấy quá đáng sao? Tớ tối qua chưa đáp ứng muốn đi cùng anh ấy, hôm nay anh ấy vậy mà dám ra mệnh lệnh cho tớ. Anh ấy cơ bản không để ý tới cảm xúc của tớ.”
Điều cô cần chính là được tôn trọng và được hiểu, chứ không phải như hiện tại, cái gì cũng đều do anh quyết định, mà cô không thể làm chủ.
“Bác sĩ Lý là ông chủ, cậu chỉ là một nhân viên nhỏ bé, Hứa Như, cậu nghĩ như vậy đi, ông chủ hiện tại chính là muốn nâng đỡ cậu.”
Hứa Như vẫn không có chút động tĩnh.
Buổi tối, Lý Thế Nhiên trở về căn biệt thự nhưng quản giá nói Hứa Như vẫn chưa trở về.
Gọi đến điện thoại Hứa Như nhưng liền bị cô tắt đi.
Sắc mặt người đàn ông trở nên lạnh lùng, lái xe rời khỏi cửa.
Nửa tiếng sau, vẫn trong cửa hàng lẩu lúc trước, Hứa Như và Lâm Thanh ăn một cách hăng say.
Lý Thế Nhiên nhíu mày, mở cửa rời xe nhưng không tiến vào.
Bộ dáng anh anh tuấn đầy sức hút, lúc này đang dựa vào cửa xe, dáng vẻ lười biếng, vô cùng mê người.
Lâm Thanh phát hiện ra Lý Thế Nhiên trước, lập tức