Đôi mắt của Hứa Như mở to, cô nhìn vào những cuốn sách dày ở đây, trong đó có kiến thức mà hầu như trước đó cô không biết đến.
“Tôi biết rồi, bác sĩ Lý.” Hứa Như vâng lời, ôm lấy.
Lý Thế Nhiên nhanh chóng lấy từ chỗ cô, bỏ vào ba lô.
“Giờ thì về nhà thôi.”
“Oh.”
Cùng nhau bước ra khỏi bệnh viện, Lý Thế Nhiên chân dài, Hứa Như gần như phải chạy mới có thể theo kịp, anh giúp cô cầm sách, thậm chí còn giúp cô đeo cả túi xách của cô.
Hứa Như dừng lại, nhấc điện thoại lén chụp một bức ảnh, đăng lên FB.
“Chà, người nào đó thật là đẹp trai.”
Lúc này, vừa chuẩn bị lên xe, bên cạnh xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, là Diệp Hạ Hạ.
Hiện cô ấy hẳn là đang đang nằm vùng trông coi Lý Thế Nhiên nhỉ.
“Bác sĩ Lý, ngày mai anh phải đến đấy.”
Sự thiếu kiên nhẫn trong đôi mắt Lý Thế Nhiên lóe lên, trông cực kỳ lạnh lùng.
Thấy Lý Thế Nhiên không phản ứng gì, Diệp Hạ Hạ chỉ có thể nhìn về hướng Hứa Như: “Hứa Như, cô nhất định phải đưa bác sĩ Lý qua đấy, tôi đã hứa với khách là bác sĩ Lý sẽ đến rồi, nếu như lỡ hẹn, tôi sẽ mất mặt lắm.”
Giọng điệu của Diệp Hạ Hạ rất nũng nịu, dễ khiến người ta mềm lòng.
Hứa Như không trả lời, chuyện này thực sự là cần Lý Thế Nhiên gật đầu một cái.
Ngồi vào trong xe, anh mắt Diệp Hạ Hạ vẫn miễn cưỡng nhìn anh.
Vốn nghĩ là sẽ về nhà, thế nhưng Lý Thế Nhiên lại đưa cô đến một cửa hàng quần áo, người quản lý tự mình ra nghênh đón: “Cậu Lý.”
“Chọn một chiếc váy cho cô ấy.” Lý Thế Nhiên ra lệnh.
Lần đầu tiên Hứa Như đến đây, ấn tượng bởi chiếc váy hoa trắng lấp lánh ánh vàng, dưới ánh đèn lại càng trở nên rực rỡ.
Nhìn đại một chiếc váy, Hứa Như ngay lập tức run lên.
Ở đây có bao nhiêu số không, cô không tài nào đếm hết!
Mà Lý Thế Nhiên thì đang ngồi hờ hững trên ghế sofa, lướt nhìn tạp chí.
“Cô Hứa thích phong cách gì?” Người quản lý mỉm cười hỏi.
Hứa Như đi loanh quanh, cuối cùng dừng lại trước một bộ váy trắng tinh, mấy nhân viên