“Như vậy có phải là nói, em ở nhà của anh cũng phải cho anh tiền thuê nhà không?” Lý Thế Nhiên híp đôi mắt lại, thanh âm lạnh lẽo.
Hứa Như chợt khựng lại, nếu như phải tính như vậy thì nợ mà cô gánh lại càng nhiều hơn rồi.
Lý Thế Nhiên nhận lấy tấm thẻ của cô: “Nếu bà Lý đã muốn như vậy thì anh nhận là được rồi.”
Hứa Như nhìn anh, cuộc sống sau này phải sống sao đây…
Bình thường tuy làm việc ở bên cạnh Lý Thế Nhiên, nhưng cô cũng có vài khoản chi tiêu thường nhật mà.
Nhìn bộ dạng khó xử của Hứa Như, khoé môi mỏng của Lý Thế Nhiên khẽ nhếch lên.
…
Bữa tiệc sinh nhật của Diệp Hạ Hạ được tổ chức tại một khách sạn hạng sao ở trong thành phố, Hứa Như và Lý Thế Nhiên đến vào buổi tối.
Đây là lần đầu tiên mà Hứa Như xuất hiện tại một nơi như thế này, cô khoác tay lên cánh tay của Lý Thế Nhiên, tâm trạng có chút căng thẳng.
“Bác sĩ Lý!” Diệp Hạ Hạ vừa nhìn thấy Lý Thế Nhiên thì liền chạy từ lầu hai xuống.
Lý Thế Nhiên chỉ nhàn nhạt gật đầu một cái, anh đến đây đa phần là vì mối quan hệ thế gia của nhà họ Lý và nhà họ Diệp.
Món quà cũng là do ông già chuẩn bị, Lý Thế Nhiên đưa cho cô ta.
“Bác sĩ Lý, ba muốn gặp anh đó, chúng ta đi lên đó đi.” Diệp Hạ Hạ đứng ở bên cạnh Lý Thế Nhiên.
“Tôi không có nhiều thời gian.” Lý Thế Nhiên lên tiếng nói, sau đó anh căn dặn Hứa Như đừng chạy lung tung rồi mới đi lên đó.
Hôm nay Diệp Hạ Hạ mặc một bộ lễ phục hai dây màu hồng nhạt, duyên dáng thanh lịch, tươi mát dễ chịu, nhưng rốt cuộc vẫn còn quá trẻ nên khi đứng bên cạnh Lý Thế Nhiên, khí chất cách biệt quá nhiều.
Hứa Như thu tầm mắt lại rồi đi đến bên bàn ăn, cô không có hứng thú với mấy loại bánh ngọt này, nên chỉ tuỳ tiện cầm lấy một ly nước cam.
Nhưng vừa cầm lấy chiếc ly thì lại bị giật mất rồi, sau đó một ly rượu sâm banh được đưa vào tay cô: “Nước cam chỉ để cho trẻ con uống thôi.”
Hứa Như cau mày, lúc này cô mới phát hiện, dường như là thật sự không có ai cầm ly nước cam cả.
Nhưng mà, ly sâm banh này sẽ không làm cô say chứ?
“Yên tâm đi, không có cồn đâu.” Kỳ Chiến cong khoé