“Cũng phải tự hỏi xem lý do vì sao xung quanh tôi toàn là người tài giỏi còn xung quanh cậu lại chẳng có một ai.” - Quách Thừa Tuyên từ nãy đến giờ mới lên tiếng, hắn tiến lại gần giường bệnh, thuận thế ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Diệp Liên Tuyết.
Phó Duật hơi ngơ ngác, tình cảnh này… Khoan! Đột nhiên anh ta lại thấy sai sai cái gì đấy, rốt cuộc là từ đầu đến giờ vẫn có thứ gì đó luôn sai trái ở đây.
Và thế là Phó Duật - người vừa sống dậy sau cơn ngộ độc thực phẩm - bỏ mặc hai người ngồi đấy, vận dụng toàn bộ trí não thiên tài của mình để suy nghĩ về một điều bất hợp lý ở đây.
“Khoan đã ngày hôm đó gặp nhau ở trước sảnh chung cư là cậu vừa đi dự dạ tiệc ở Quách gia về… Hôm đấy ông nội bảo cậu đính hôn.
Cậu cùng với cô ấy về nhà… Ơ… khoan đã… có gì đó kì lạ ở đây mà tôi không nghĩ ra được nhỉ?” - Phó Duật vẫn cực kì ngơ ngác, khuôn mặt vừa mới tỉnh dậy vẫn còn chút gì đó hơi phờ phạc, ngốc nghếch.
Diệp Liên Tuyết nén cười, không biết phải làm sao với trường hợp này, Quách Thừa Tuyên cũng không nói gì.
Những lúc như thế này tốt nhất đừng làm phiền ai đó suy nghĩ, cho dù bản thân có là chân tướng sự việc cũng nên giữ im lặng để người khác nghiền ngẫm đủ.
“Này Quách Thừa Tuyên, hôn thê của cậu hình như…” đang nói nửa chừng, Phó Duật tự dưng lại nhìn sang Diệp Liên Tuyết, một cảm giác kì lạ đột nhiên nảy sinh khiến cho anh cũng phải lắc đầu xua đi suy nghĩ kì lạ mà mình sắp sửa nói ra.
“Tiều tiên nữ này không thể là hôn thê của cậu được, tôi đang nghĩ cái quái gì vậy chứ.
Nhìn hai người kiểu gì cũng không dung hợp nổi, một người rõ xinh đẹp bình dị, một người nhìn kiểu gì cũng không thấm nổi, chắc chắn không phải như tôi nghĩ đâu ha.” - Phó Duật tự đưa ra nhận định rồi tự mình phủ định nó, đến lúc câu nọ xọ câu kia, suy nghĩ đến mức nói năng còn loạn xạ nhưng vẫn không quên cà khịa Quách Thừa Tuyên mấy câu.
Những gì mà Phó Duật nghĩ cũng chính là những gì mà cả Quách Thừa Tuyên lẫn Diệp Liên Tuyết suy nghĩ.
Họ vốn dĩ không cùng một thế giới, càng không cùng chung bất kì lý tưởng, suy nghĩ nào.
Một bên sẵn sàng đắm mình trong tự do, không bao giờ muốn bị ràng buộc bởi bất kì thứ gì.
Một bên lại theo chủ nghĩa duy ngã độc tôn, muốn kiểm soát hầu hết những gì bên cạnh mình.
Một bên vì lợi ích, một bên không màng danh lợi.
Thực sự mà nói thì bất kì ai cũng đều nhìn thấy được sự tương phản cực kì rõ ràng giữa hai người.
“Này tiểu tiên nữ, nói cho tôi biết cô chưa có người yêu, chưa có hôn phu hay gì đó đi nào.
Xin đấy! Cô là hình mẫu lý tưởng của tôi, là thần tiên tỷ tỷ hạ phàm, cô với cái tên kia…” - Phó Duật nhìn sang Quách Thừa Tuyên rồi khẽ rùng mình một cái “…nhìn kiểu gì cũng chẳng hợp.”
Diệp Liên Tuyết nhất thời không biết phải nói như thế nào.
Dưới chân, Quách Thừa Tuyên cảm nhận được có một lực đạo nhẹ nhàng tác động, không nhìn cũng liền biết được cô đang cầu cứu mình giải vây.
Đây thực sự là một trường hợp khó, Quách Thừa Tuyên nghĩ rằng đích thân hắn phải ra mặt nói chuyện rồi.
“Đừng doạ người như thế Phó Duật, ông nội tôi thương cô ấy lắm, cậu doạ cô ấy sợ cẩn thận ông tôi lại sang đến Phó gia nhà cậu tính sổ thì lại ảnh hưởng giao tình hai nhà.” - Quách Thừa Tuyên chỉ nói một câu bỏ ngỏ, Phó Duật ngay lập tức liền tím tái mặt mày.
Cái sự tình này đúng thật là không bao giờ lường trước được, Phó Duật xưa nay tính tình mặc dù ngả ngớn nhưng cẩn thận, chỉ muốn yêu đương với thần tiên tỷ tỷ trong mơ của mình.
Không ngờ một ngày gặp được đúng người mà bản thân mình cho là chân ái thì lại chính là hôn thê của bạn thân mình.
Trong một ngày gặp nạn đến tận hai lần, một lần hại thân thể, lần thứ hai chưa hồi phục được thể trạng thì hại đến cả tâm can.
Phó Duật ôm lấy ngực ngã nằm xuống giường bệnh, chẳng buồn nhấc người dậy nữa.
“Có nhiều chuyện trên cuộc đời này buộc cậu phải vui vẻ chấp nhận nó.
Cậu suốt ngày đòi tôi đưa hôn thê của mình đến ra mắt cậu, bây giờ gặp được rồi này, mặc dù tình huống này cũng không được cho là tốt lăm nhưng ông đây cũng đã chiếu cố cậu.
Người anh em, ổn chứ?”
Diệp Liên Tuyết ngồi yên lặng bên cạnh, hôm nay là lần đầu tiên cô nghe thấy Quách Thừa Tuyên chính miệng gọi mình là hôn thê của hắn.
Mặc dù cô biết hắn cũng như mình, chấp nhận cuộc hôn sự này một cách bị động và chẳng bao giờ đặt vào trong mắt.
Thế nhưng hắn vì lợi ích gia tộc lại dám đem tâm mình đặt vào đây, điều này khác hẳn với cô.
Và đó cũng là lý do vì sao hắn vẫn luôn tranh cãi cực kì gay gắt với cô về những gì có thể gây ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân này.
Một người dám hy sinh hạnh phúc của bản thân mình chỉ vì lợi ích