“Cậu không định làm gì đấy với cái việc hôn thê của cậu không thể nghe được càng không thể nói được à?”
Phó Duật xuất viện rồi.
Với thể trạng của anh ta thì việc xuất viện ngay trong buổi sáng ngày hôm sau là việc cực kì bình thường.
Nhưng Quách Thừa Tuyên lại cảm thấy nếu như Phó Duật nằm viện thêm một thời gian nữa thì sẽ tốt hơn nhiều.
Vừa xuất viện không bao lâu lại chạy đến Quách thị ăn dầm nằm dề làm phiền người khác, bỗng nhiên Quách Thừa Tuyên cảm thấy phí hoài tâm trạng cả buổi tối hôm qua lo lắng cho hắn.
“Làm gì là làm gì?” - Hắn vẫn không ngẩng đầu lên từ chồng văn kiện hai ngày trời chưa được xử lý đang chất chồng như núi trên bàn làm việc.
Phó Duật thật sự muốn tiến lại, nắm lấy đầu Quách Thừa Tuyên nhúng xuống nước, giũ thật mạnh xem rốt cuộc trong đầu hắn nghĩ cái gì.
Hay toàn bộ chất xám cũng như là EQ của hắn đều đem đi hiến tế hết cho công việc và làm ăn rồi?
“Cậu không định chữa sao? Nhìn cô ấy muốn nói chuyện phải dùng giấy viết, tai đeo thiết bị trợ thính đến đỏ hết cả vành tai lên… Cậu không xót nhưng tôi là người xót ơi là xót đây này!” - Phó Duật như muốn gào lên mắng Quách Thừa Tuyên vì cái tội vô tâm, nhưng ngoài việc mắng chửi hắn, anh thực sự chẳng có thêm chút thẩm quyền nào để có thể xen vào.
Quách Thừa Tuyên biết rằng Phó Duật thực sự rất thích Diệp Liên Tuyết, nhưng thích hay ngưỡng mộ thì hai điều này cần được rạch ròi khi Diệp Liên Tuyết hiện tại là hôn thê của hắn.
Mặc dù hôn nhân này không được xây dựng trên tiền đề là tình yêu nhưng về cả lý lẫn tình, không một ai trong hai người họ được phép có thêm tư tình.
Nhất là khi Phó Duật là bạn thân nhất của hắn.
“Tôi biết là cậu lo lắng hay gì đấy, vấn đề nằm ở tình cảm cá nhân của cậu.
Nhưng hiện tại cô ấy là hôn thê của tôi, cậu thấy việc cậu ngồi đây lo lắng cho cô ấy trước mặt hôn phu của cô ấy liệu có hợp lý không? Hơn ai hết, tôi nghĩ cậu hiểu rõ những gì tôi nói.” - Quách Thừa Tuyên vẫn nhẹ giọng, hắn chưa từng ngẩng mặt lên từ đống văn kiện trên bàn nhưng giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng vẫn cực kì lạnh lùng và mang ý tứ cảnh cáo.
Chính vì Phó Duật hiểu rõ Quách Thừa Tuyên hơn ai hết, anh ta mới ngồi đây và nói với hắn về những chuyện này.
Anh ta đã suy nghĩ rất lâu về những thứ tình cảm riêng tư trong lòng anh ta và anh cũng hiểu rằng việc quan tâm, chú ý đến Diệp Liên Tuyết từ xa với tư cách một người bạn là điều cần thiết nhất.
Không phải là anh sốt ruột muốn tốt cho cô, chỉ là đứng cạnh Quách Thừa Tuyên thờ ơ vờ như không liên quan đến thì sự quan tâm của Phó Duật lại tương phản rõ ràng.
Và điều này làm Quách Thừa Tuyên không thích.
“Dẹp cái suy nghĩ ông đây sẽ tranh giành cái vị trí người đàn ông tốt trong lòng cô ấy với cậu.
Tôi chỉ là đang tốt bụng nhắc nhở cậu mà thôi.
Cậu cũng biết không phải ai cũng như tôi, cũng thấy hôn thê của cậu rất tốt.
Nếu đã nhận mình là hôn phu của cô ấy, tốt nhất nên một lần nghe kĩ xem ngoài kia người ta đem cuộc hôn nhân giữa hai người ra bàn tán như thế nào và ai là người thiệt thòi.”
Phó Duật nói một câu dài không ngắt nghỉ, gượm một chút, anh lại nói tiếp: “Khiếm khuyết cơ thể đã là một điều gì đấy bất hạnh đối với một cô gái, đừng để nỗi bất hạnh ấy lớn dần lên khi phải bị người khác khinh miệt sự khiếm khuyết ấy.
Người ta nói rằng cô ấy không xứng với cậu về đủ thứ phương diện, nhưng tôi nghĩ nếu cậu đã chấp nhận hôn sự này và đang cố gắng bảo vệ nó thì cậu nên để tâm đến một chút những gì người xung quanh cậu nói đi.”
Quách Thừa Tuyên không phủ nhận chuyện này, nhưng nghe từ miệng của Phó Duật nhắc thẳng đến vẫn thực sự khiến cho hắn cảm thấy chói tai.
Hắn dừng bút bởi vì không tài nào tiếp tục xử lý văn kiện được nữa.
Đúng như Phó Duật đã nói, hắn toàn tâm toàn ý muốn bảo vệ cuộc hôn nhân này nhưng lại bỏ quên mất những gì người ngoài đang bàn tán.
Hắn từng trông thấy Diệp Liên Tuyết nhắn cho hắn rằng cô chẳng quan tâm mấy lời người ta nói bởi vì cô không nghe thấy được.
Nhưng dù sao cô cũng chỉ là một cô gái bình thường, đối với những lời miệt thị từ người khác cho dù có đúng sự thật hay không vẫn cực kì chói tai khi nghe thấy.
Diệp Liên Tuyết là một người cao ngạo, Quách Thừa Tuyên thừa biết chuyện này, một người cao ngạo như thế chấp nhận làm sao nếu như để người khác muốn bàn ra tán vào bản thân mình?
“Điều này tôi biết rồi, chỉ là không có cách nào bịt được hết miệng đời.
Cậu biết đấy, gia đình của Diệp Liên Tuyết không có thế lực, chỉ là một gia đình bình thường ở một vùng quê nhỏ nơi ông nội tôi từng sống, tiền tài vật chất càng không so sánh được với Quách thị.
Chỉ những điều này thôi đã khiến cho cô ấy bị người ta khinh miệt rồi.
Không đâu xa xôi như người ngoài, chính trong Quách gia cũng không xem trọng cô ấy.
Tôi muốn chỉnh đốn, không đụng chạm đến tình nghĩa thì phải làm sao?”
Mặc dù rất muốn người ngoài ngưng bàn ra tán vào nhưng uy lực của Quách Thừa Tuyên vẫn chưa chắc đủ.
Người chủ của hôn sự này là Quách lão gia tử cũng còn chưa quản hết được những gì người trong gia tộc