Nhìn Nhậm Quyên quỳ dưới đất, Diệp Liên Tuyết thực sự cũng có chút mủi lòng.
Người bị dồn đến bước đường cùng mới phản kháng lại, nói là phạm lỗi nhưng thực ra chỉ là nạn nhân, là bia đỡ đạn cho một kẻ khác đứng sau làm ngư ông đắc lợi.
Để nói trách Nhậm Quyên vào giờ phút này thì Diệp Liên Tuyết thực sự không nỡ.
Nhưng không làm gì thì người chịu thiệt hẳn sẽ là cô.
Ngày trước Diệp Liên Tuyết cực kì lạnh lùng với tất cả những thứ xung quanh, chỉ là những gì không liên quan đến mình, cô chắc chắn sẽ không bao giờ để tâm đến.
Nhưng bây giờ cô lại mủi lòng trước những hoàn cảnh khác, điều này khiến cho cô tự cảm thấy bản thân mình thật lạ.
“Làm chuyện xấu xong rồi xin lỗi thì tưởng là xong rồi ư? Giờ tôi cũng lỡ tay làm bung bét chuyện xấu của nhà cô xong quay lại xin lỗi có được hay không?”
Phó Duật vẫn toàn tâm toàn ý làm người phát ngôn giúp cho Diệp Liên Tuyết.
Thôi thì cũng được đi, coi như là một cách giao tiếp khác bảo vệ môi trường hơn theo cách mà anh ta nói.
“Tôi không mong rằng sẽ được cô tha thứ.
Chỉ là chuyện này không liên quan đến gia đình tôi, chuyện giữa tôi với cô, xin hãy để cho nó kết thúc một cách yên bình nhất.
Tôi sẽ làm mọi thứ cô muốn, chỉ cần cô đừng nói ra chuyện của gia đình tôi.
Xin cô…!”
Phó Duật vừa định tiếp lời thì Diệp Liên Tuyết đã vội ngăn lại, cô nhìn Nhậm Quyên, nói với cô ta trước hết cứ ngồi lên ghế đã bởi vì xung quanh họ bây giờ đã có kha khá người chú ý đến và xì xầm bàn tán.
Mặc dù không muốn, nhưng Diệp Liên Tuyết bất đắc dĩ phải dùng cái cách giao tiếp mà theo Phó Duật là không thích hợp lắm để có thể nói chuyện với Nhậm Quyên.
Và đây cũng là lần đầu tiên cả hai thực sự giao tiếp cùng nhau.
“Tôi không làm khó cô.
Chỉ cần cô chịu đứng ra thừa nhận sự thật thì những chuyện khác tôi sẽ không để tâm đến.
Mục đích của tôi chỉ có xử lý chuyện của tôi mà thôi.”
Nhậm Quyên như bắt được vàng, vội vã bật khóc khi thành tiếng.
Bây giờ cô ta hiểu được mình sai rồi, nhưng thật không ngờ là Diệp Liên Tuyết lại khoan dung đến như thế.
“Không ngờ là nữ hán tử ngày xưa tát người hầu của Bạch Ly phải nhập viện bây giờ lại thật là bao dung nha!” - Phó Duật ghé sát vào tai cô nói đùa khiên cho Diệp Liên Tuyết thực sự muốn đánh anh ta vài phát.
Chuyện coi như cũng được giải quyết xong.
Diệp Liên Tuyết nhắn tin cho giáo sư, hẹn ngay chiều nay sẽ giải trình toàn bộ sự việc trước hội đồng.
Tất nhiên là Nhậm Quyên cũng sẽ đi theo, còn việc có liên quan đến Bạch Ly hay không thì Diệp Liên Tuyết vẫn còn đang cân nhắc.
“Cô bị điên à? Tại sao không kéo Bạch Ly cùng đến.
Chuyện này là do cô ta bày ra kia mà.”
Diệp Liên Tuyết cũng trăn trở với việc này.
Nhưng bởi vì một thân một mình Nhậm Quyên chịu trận, giấy trắng mực đen, người liên quan đến chuyện này trước hội đồng vẫn chỉ có mình cô ấy thế nên việc lôi kéo thêm Bạch Ly vào sẽ càng chẳng chứng tỏ được gì.
Phó Duật cũng đỡ trán, đối với chuyện này thực sự không biết phải làm thế nào mới vuông.
Buổi chiều hôm đấy, đúng giờ hẹn, Diệp Liên Tuyết một thân một mình bước vào trong phòng họp.
Cô không muốn Phó Duật cùng đi theo vì hơn hết chính là đang sợ người khác bàn ra tán vào.
Nhậm Quyên cũng rất biết giữ lời hứa, cô ta đến đây từ sớm, nhìn thấy Diệp Liên Tuyết liền vội cúi đầu.
Đợi khi người trong hội đồng đều đến đủ cả, giáo sư mới chính thức hỏi Diệp Liên Tuyết những chuyện hôm nay muốn giải trình.
“Luận văn bị tố cáo đấy chính là tự tay em viết.
Hôm nay người “bị em sao chép” luận văn sẽ đứng ra giải trình toàn bộ sự việc trước hội đồng.”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Nhậm Quyên, cô ta lại càng rụt rè lại.
So với sự hùng hồn muốn phản bác, đẩy người khác đến đường cùng của ngày hôm trước thực sự là hai mảng đối lập nhau.
Cô ta đánh mắt đến nhìn Diệp Liên Tuyết, chỉ thấy cô vẫn đang âm thầm chờ đợi mình nói ra.
Lúc này Nhậm Quyên mới thực sự cúi đầu.
“Luận văn đó thực sự là của Diệp Liên Tuyết, em đã dùng mánh khóe để sao chép bài của cô ấy rồi nộp trước, biến bài làm đấy thành của em.
Trong sự việc này từ đầu đến cuối em là người có